Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Không Còn Muốn Cứu Rỗi Phản Diện Nữa - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-14 09:43:08
Lượt xem: 1,293

Ta thiếu chút nữa vỗ tay khen hay.

Có thể thích ứng với thân phận công chúa một cách tự nhiên như thế, cũng chỉ có vị này mà thôi.

Mấy người xuyên không trước cứ ra rả cái gì mà phong kiến thối nát, còn tuyên truyền cái gì mà mọi người đều bình đẳng, hôn nhân tự do, cả đời chỉ có một người?

May mà bọn họ chiếm cứ thân thể của ta, phụ hoàng cũng không tiện trách phạt quá nặng, nếu không, một trăm cái đầu cũng không đủ cho bọn họ chém.

Hưởng thụ thân thế hoàng gia, quyền lực và vinh hoa phú quý, cuối cùng lại nhắm mũi tên vào chính nhà mình?

Nếu là ta thì nửa đêm tỉnh giấc cũng phải ngồi dậy mắng một câu: 【Không phải chứ, các ngươi bị bệnh à?】

Hiện tại ta rất tò mò, vị người xuyên không này trước kia là thân phận gì?

-

Ngày hôm sau.

Công chúa xuất hiện ở nhà kho tối tăm ẩm ướt.

Ta thấy tên tiểu súc sinh kia nhắm mắt nằm trên chiếu rơm, toàn thân quấn băng, băng gạc còn thấm máu.

Trong không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.

Sắc mặt hắn tái nhợt, nếu không phải n.g.ự.c còn phập phồng, rất dễ khiến người ta hoài nghi người này có phải đã c.h.ế.t hay không.

Công chúa chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng vỗ lên mặt thiếu niên, thở dài một tiếng: "Thật đáng thương, ngại quá, chuyện ăn trộm trang sức hôm qua, là bản cung oan uổng ngươi rồi."

Thiếu niên mở mắt ra, tưởng rằng người xuyên không cuối cùng đã hồi tâm chuyển ý nhận ra sai lầm của mình, nhưng hắn vẫn nuốt không trôi cục tức đó, nhìn công chúa bằng ánh mắt âm u, lộ ra nụ cười chế giễu: "Ngài là công chúa điện hạ, dù là trách phạt hay ban thưởng, đối với hạ nhân mà nói, chẳng phải đều là ân huệ sao?"

Công chúa khẽ nhếch môi đỏ: "Ngươi thật biết nói chuyện."

Ta mặt không cảm xúc: 【Không phải chứ? Không phải chứ? Vị người xuyên không này sẽ không lại muốn dâng đầu cho tên tiểu súc sinh này chứ?】

Trong mắt công chúa tràn ra vẻ dịu dàng, trong đó dường như còn có một tia áy náy, chậm rãi tiến lại gần hắn.

Ngay sau đó, trong mắt ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo của lưỡi dao.

Lồng n.g.ự.c thiếu niên truyền đến cơn đau dữ dội, hắn không thể tin được trợn tròn mắt.

Đầu kia của chuôi dao, nằm trong tay công chúa.

Lưỡi d.a.o đ.â.m sâu vào.

Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên gương mặt trắng nõn của nàng, loang ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-khong-con-muon-cuu-roi-phan-dien-nua/chuong-3.html.]

Nhưng nàng lại cười vô cùng xinh đẹp yêu dã, như thể đây chỉ là một trò chơi có thể khiến nàng vui vẻ mà thôi.

Trong miệng thiếu niên trào ra một lượng lớn m.á.u tươi, vẻ mặt oán hận u ám: "Tại sao... Ngươi lại khác với bọn họ..."

Công chúa khẽ cười: "Ồ? Tại sao bản cung phải giống bọn họ? Để lại cho mình một quả b.o.m hẹn giờ không lâu sau sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t bản cung?"

Ném xác tên tiểu súc sinh xuống.

Trong nhà kho chỉ có ánh sáng lờ mờ, cộng thêm vài giọt m.á.u trên mặt công chúa, khiến gương mặt nàng trở nên vô cùng quỷ dị âm u: "Đằng nào cũng đã đắc tội với hắn quá sâu rồi, g.i.ế.c hắn chẳng phải sẽ chấm dứt hậu họa hay sao? Cái trò chơi cứu rỗi này thật sự quá nhàm chán."

Ta kinh ngạc há hốc mồm.

Ngay sau đó, nàng xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt ta, mỉm cười nói: "Trường Lạc công chúa, nghe danh đã lâu."

Ta: "?"

Nàng nàng nàng... Có thể nhìn thấy ta?

Ta mím môi, có chút xấu hổ vì bị vạch trần, đột nhiên, ta nhìn thấy ngón tay cái bên phải của cái xác nằm trên mặt đất, trơ trụi, không có gì cả!

Luân hồi mấy trăm kiếp, ta nhớ rất rõ ràng, trên ngón tay cái bên phải của tên tiểu súc sinh đó, có một nốt ruồi đỏ!

Ta mặt lạnh như nước, nhìn thẳng vào mắt nữ tử, từng chữ từng chữ: "Thẩm Trường Uyên, hắn chưa chết."

6

Trong mắt công chúa lóe lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào cái xác trên đống rơm: "Một đao kia của ta đ.â.m thẳng vào tim hắn, cho dù là thần tiên, cũng không cứu được."

Nàng trầm ngâm một chút: "Nếu đã không chết, vậy thì bổ thêm một đao nữa vậy."

Thấy công chúa quyết đoán tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn khác với những kẻ ngu ngốc trước kia, ta tốt bụng nói cho nàng biết: "Hắn không phải Thẩm Trường Uyên, Thẩm Trường Uyên thật sự, có lẽ đã sớm cao chạy xa bay rồi."

Trong mắt công chúa hiện lên vẻ trầm tư, cúi người xuống, đưa tay lật xác c.h.ế.t lại, lộ ra gương mặt giống hệt Thẩm Trường Uyên.

Nàng sờ soạng gì đó ở sau gáy hắn, quả nhiên sờ thấy hình như có thứ gì đó dính liền với da của người này.

Công chúa dùng sức, trực tiếp giật mặt nạ da người xuống.

Dưới mặt nạ da người, là một thiếu niên tuấn tú đã chết.

Ta nheo mắt lại.

Thiếu niên này... Hình như là một trong những thuộc hạ đi theo Thẩm Trường Uyên, trong mấy trăm kiếp luân hồi đó, hắn ta không hề che giấu ác ý với người xuyên không, Thẩm Trường Uyên không chỉ không ngăn cản, mà còn lợi dụng hắn ta từng chút một thử thách điểm mấu chốt của người xuyên không.

Người này, c.h.ế.t không đáng tiếc.

Loading...