Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:33:58
Lượt xem: 367

Tôi nằm trên giường, nhìn cánh cửa trống rỗng, tim đập nhanh.

Thật vô nghĩa.

"Em gái."

Tần Hà Dư vội vàng đến.

Tôi có chút hoang mang, nhìn cậu ta đặt hoa quả vừa mua xuống, không khỏi nói:

"Không phải cậu vẫn đang bận dự án sao?"

“Cái đó chỉ cần làm vào ban đêm là xong."

Tần Hà Dư hít một hơi, nhìn thấy máy tính trên ghế sofa, cậu ấy hơi bỡ ngỡ, nhẹ giọng nói:

"Em bị bệnh, anh hơi lo."

“Tôi không sao đâu.”

Tôi nhìn Tần Hà Dư rồi đứng dậy rót cốc nước. Không ngờ cậu ấy lại lấy ra một ly trà sữa có vị tôi thích.

"Này! Làm sao cậu-"

"Anh biết em thích nên anh mua một cốc. Nó vẫn còn nóng."

Tần Hà Dư lấy ống hút và chọc đưa cho tôi uống.

"Cảm ơn nhé!"

Trong lòng tôi có chút hưng phấn, nhưng vẫn khó chịu vì ốm nên uống chẳng có chút vị gì.

Đến vội, đi vội.

Tôi xem giá trà sữa và chuyển tiền cho cậu ấy trên WeChat.

Sau khi uống nửa cốc, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Em uống gì đấy?"

Tống Trí Miễn đột nhiên quay lại, tôi sợ nên vô thức giấu trà sữa đi.

"Lấy ra."

Tống Trí Miễn đứng cạnh giường với vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi cau mày, miễn cưỡng cử động cơ thể, ngồi ở mép định tiếp tục uống trà sữa, nhưng hắn đã giật mất trước khi tôi kịp đưa vào miệng.

"Anh đang làm gì vậy! Trả lại cho tôi!"

Tống Trí Miễn nhìn một cái liền ném thẳng vào thùng rác.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, tức giận lấy gối đánh anh một cái rồi giận dữ nói:

"Sao anh lại vứt đồ của tôi!"

"Đừng gây sự với tôi."

Tống Chí Miên cũng mất bình tĩnh, mắng: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-23.html.]

"Đang ốm như thế làm sao có thể ăn uống linh tinh? Lỡ bị nặng thêm thì phải làm sao?"

"Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh chỉ quan tâm đến bản thân mình mà thôi! Anh chưa từng, chưa một lần nào quan tâm đến cảm xúc của tôi. Coi như tôi có mắt như mù khi thích một ông già như anh! Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, đồ già!"

Tôi nhìn anh, hơi thở run run, không cầm được nước mắt.

Tôi khóc đến nghẹn ngào rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn ói.

...

"Ngồi dậy ăn chút gì đi."

"Biến đi."

Nép mình trong chăn, tôi không khỏi nức nở, suy nghĩ tới những năm tháng uất ức kia, không kìm được la lớn: 

“Tôi có c.h.ế.t cũng không cần anh quan tâm!”

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Tôi đói nên ngưng khóc và thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Tống Trí Miễn đang ngồi cạnh thành giường, tay cầm một bát đầy đồ ăn.

"Có ăn không đây?"

Tôi không muốn để ý đến anh, định cầm điện thoại gọi đồ ăn, nhưng Tống Trí Miễn đã đi trước tôi một bước: 

“Em không nghe lời chứ gì?"

Tôi:……

"Em có thể tìm kiếm trên mạng xem, sau khi uống thuốc, có thể uống trà sữa không."

Tôi im lặng làm theo, nhìn kết quả mà không nói một lời.

Tống Trí Miễn không hỏi thêm nữa mà cầm thìa, đưa cơm lên miệng, tôi cau mày, đưa tay cầm bát đũa nói: 

“Tôi tự ăn được.”

Cuối cùng.

Tống Trí Miễn đưa đồ ăn cho tôi, vì quá đói mà tôi ăn lấy ăn để.

"Anh không đói à?"

Tôi ăn một lúc, thấy anh vẫn chưa đụng một miếng, thấp giọng hỏi nhỏ.

Tống Trí Miễn: "Cũng biết quan tâm tới tôi?"

“Tôi không."

Tống Trí Miễn: "Em không thương xót ông già này à?"

Tôi: ?

Tống Trí Miễn mà cũng biết nói câu này?

Cảnh tượng chưa từng thấy bao giờ.

"À, thì ra anh cũng biết mình già cơ đấy."

Tôi đang ăn ngon lành, kết quả bị tên kia nhéo má, cốc đầu một cái.

Loading...