Khai Trúc Nữ - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:27:01
Lượt xem: 431

9.

Đợi khi tôi ăn cơm xong.

 

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn náo nhiệt.

 

Tôi bước ra ngoài, nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh Hứa Phong.

 

Trưởng thôn dẫn đầu, sắc mặt ông hung hăng nói: “Thầy Hứa, tại sao thầy lại chạy ra khỏi thôn? Thầy muốn ra ngoài báo cảnh sát, nói chúng tôi ở đây lạm dụng hình phạt riêng để gi*t người sao?”

 

Hứa Phong vội vàng xua tay: “Không, không phải, tôi… tôi chỉ muốn ra ngoài mua chút phấn viết bảng thôi.”

 

“Phấn viết bảng?”

 

Lý Cường hừ lạnh một tiếng: “Anh đi mua phấn phải đem theo hành lý ra ngoài để mua à?”

 

Hứa Phong lắp bắp: “Tôi, tôi đem theo nó để đựng phấn thôi!”

 

“Thế đống quần áo trong túi hành lý là như nào đây?”

 

Trưởng thôn mở túi hành lý, đem toàn bộ quần áo đều đổ hết ra ngoài: “Thầy Hứa, thôn chúng tôi vì muốn giữ thầy lại, đã đem con câm chế tạo thành Khai Trúc Nữ, thành ý của chúng tôi dành cho thầy, nhiêu đó là đủ rồi phải không?”

 

Hứa Phong hoàn toàn mất đi vẻ phong độ ngày thường, anh ta co rúm lại: “Đủ… đủ rồi…”

 

“Nhưng thầy thì sao? Thầy xem thầy đối xử với chúng tôi như thế nào đây?”

 

Trưởng thôn dùng chân đạp lên đống quần áo, liếc mắt nhìn Hứa Phong: “Có phải thầy muốn trốn khỏi đây để báo công an, nói chúng tôi ở đây lạm dụng hình phạt riêng để gi*t người không?!”

 

“Không có!”

 

Bộ dạng của Hứa Phong như sắp khóc đến nơi: “Tôi chỉ là muốn ra ngoài mua phấn viết bảng, tôi thật sự chỉ muốn mua phấn viết bảng mà thôi!”

 

“Được, tôi tin thầy.”

 

Trưởng thôn đưa tay vỗ lên vai Hứa Phong: “Nhưng mà, thầy Hứa à, sau này thầy không phải vất vả ra thành phố mua phấn đâu, những chuyện vặt vãnh trong trường, đều giao hết cho Lý Cường làm là được.”

 

“Còn về phần của thầy, chỉ cần ở lại thôn, giúp chúng tôi dạy tụi nhỏ học hành cho thật tốt, đơn giản vậy thôi.”

 

Sắc mặt của Hứa Phong dần dần hiện rõ sự tuyệt vọng.

 

Tiếp đó, trong dòng người đông đúc, ánh mắt anh ta vừa hay đối diện với ánh mắt của tôi.

 

Tôi cười tươi giơ tay vẫy chào anh.

 

Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, anh ta sẽ không trốn thoát được đâu.

 

Chỉ có hợp tác với tôi, may ra còn đường sống.

 

Sau đó, tôi ợ hơi một cái thật to, trở vào phòng ngủ một giấc ngon lành.

 

Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã sập tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khai-truc-nu/chuong-7.html.]

 

Tôi nằm sấp trên giường, nhìn xuống cái x/ác dưới gầm.

 

Ba tôi khi ch*t giống hệt như chị, đôi mắt đều trừng to, bộ dạng ch*t không nhắm mắt ấy.

 

Tôi cau mày nhìn với vẻ chán ghét.

 

Cốc, cốc, cốc.

 

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất vội.

 

Vừa mở cửa, Hứa Phong đã t/át cho tôi một bạt tai: “Mọi chuyện mày đã tính toán sẵn hết rồi đúng không?!”

 

Cái t/át này cũng đau thật đấy!

 

Đến nỗi miệng tôi đầy m/áu.

 

Tôi có hơi bực mình.

 

Nếu như tôi là đàn ông thì tốt biết mấy.

 

Như vậy thì tôi sẽ không phải quanh quẩn trong cái thôn ch*t tiệt này.

 

Càng không phải ngày đêm tính toán với cái tên vô dụng suốt ngày chỉ biết đ/ánh phụ nữ như Hứa Phong đây!

 

“Mở miệng trả lời đi, bây giờ tao đã bị nhốt trong cái thôn này, toàn bộ đều là âm mưu của mày đúng không?!” Anh ta hét vào mặt tôi.

 

Tôi rút con d/ao giấu trong người, trực tiếp chĩa thẳng vào bàn tay Hứa Phong: “Có nói chuyện đàng hoàng được không?”

 

Bàn tay Hứa Phong cứng đờ trong không trung, khuôn mặt cau có cùng vẻ khó xử: “Nếu như, tao không chứng kiến tình cảnh chị mày bị xử ch*t, vậy thì tao sẽ được rời thôn.”

 

“Nhưng hôm đó mày cố tình gọi tao ra sân trúc, mày nói với tao rằng, chỉ cần tao xuất hiện, trưởng thôn sẽ tha cho chị mày!”

 

Đột nhiên Hứa Phong hét vào mặt tôi: “Là mày lừa tao!”

 

“Lâm Tiểu Nguyệt, mày hại tao không thể rời khỏi cái thôn này được nữa!”

 

Tôi kéo anh ta vào nhà, khóa trái cửa và nói: “Bây giờ anh đã phản ứng lại chưa? Đêm qua em đã nói với anh rồi mà, cái thôn này đa nghi, không dễ gì cho anh rời thôn đâu.”

 

Hứa Phong cắn răng nghiến lợi nhìn tôi: “Lâm Tiểu Nguyệt, mày còn ác độc hơn cả rắn rết gấp trăm lần!”

 

Tôi nhịn không được liền mỉa mai: “Trước đó em cầu xin anh dẫn em rời thôn, nhưng anh lại nói gì cơ? Anh nói cái thôn này rất tốt, người dân trong thôn thật thà chất phác, làm sao, bây giờ anh không thấy vậy nữa à?”

 

“Mày!”

 

Hứa Phong lại giơ tay lên định t/át tôi.

 

Nhưng cuối cùng, bàn tay đó vẫn dừng lại.

 

Anh ta nhắm mắt nói: “Lâm Tiểu Nguyệt, mày kéo tao xuống nước, bây giờ tao với mày đã chung thuyền, nói đi, làm sao chúng ta mới có thể rời khỏi đây?”

 

Bình luận

1 bình luận

  • n9 thông minh lanh lợi nhg hơi máu lạnh một xí:(

    selena 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...