Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khách Cũ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-29 20:48:41
Lượt xem: 3,068

Tổ phụ đến khi chúng ta còn chưa ăn sáng xong. Ngoài thành vang lên tiếng la hét c.h.é.m giết, nhưng chẳng được bao lâu đã im bặt.

Đại bá phụ nói, thành chủ Hàn Xuyên không biết tự lượng sức mình, tổ phụ đến mà không chịu mở cửa nghênh đón, đúng là tự chuốc lấy khổ.

Sau đó là tiếng khóc than vang vọng khắp thành. Tổ phụ đã công thành. Không khí tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tứ thẩm nương vốn nhát gan, phải vịn vào cột nôn ọe. Tứ bá phụ cười nhạo bà ấy nhu nhược, còn nói những kẻ trong thành Hàn Xuyên này đều là người có tội, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc. Tứ thẩm nương lau khóe miệng: "Phải, bọn họ đều là người có tội, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc."

Bà ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, thắp cho đứa con gái đoản mệnh một nén nhang.

Gió cuốn qua sân, thổi tung những bông tuyết. Tổ mẫu bảo chúng ta vào bếp phụ giúp. Ta còn nhỏ, chẳng giúp được gì nhiều, nên ở trong sảnh lau bàn.

Nghe thấy tứ bá phụ hỏi phụ thân: "Ngũ đệ, nhìn quầng thâm dưới mắt đệ, đêm qua chắc vất vả lắm nhỉ?" Ta nhìn phụ thân, quả nhiên thấy dưới mắt người có quầng thâm.

Đêm qua khi ta ở trong mật thất nhìn trộm, dưới mắt ông ấy còn chưa có.

Phụ thân lau kiếm, không trả lời.

Tứ bá phụ tiếp tục hỏi: "So với lúc nàng ta còn là gái nhà lành, tư vị thế nào, có phải càng thêm mất hồn hơn không?"

Phụ thân lạnh lùng liếc nhìn ông ta. Tứ bá phụ bĩu môi: "Đệ đừng có mà luyến tiếc tình cũ nhé, đừng trách tứ ca không nhắc nhở, nếu công chúa Bắc địa biết đệ còn dây dưa với Khương Ngọc Nương, thì sẽ rắc rối to đấy. Không có gì bất ngờ thì giờ này công chúa cũng đã vào thành rồi. Khương Ngọc Nương, thảm rồi!"

Khương Ngọc Nương chính là mẫu thân ta. Ta lập tức buông khăn lau, chạy vào bếp. Mẫu thân đang cùng tổ mẫu nhào bột, ta kể lại những gì nghe được cho họ. Tổ mẫu khen ta, nói với mẫu thân rằng tin tức trước đó là chính xác. Bà dặn mẫu thân, nếu thật sự gặp công chúa Bắc Địa thì hãy kéo cổ áo thấp xuống một chút: "Con phải để công chúa biết giữa con và Thiểu Mẫn đã xảy ra chuyện gì, phải để bọn họ rối loạn lên, càng loạn càng tốt." Mẫu thân gật đầu.

Ta sốt ruột: "Không được, không được, mẫu thân không thể đi gặp cái gì mà công chúa, tứ bá phụ nói nếu gặp, mẫu thân sẽ rất thảm." Mẫu thân bảo ta đừng lo lắng, nói rằng những ngày tháng thảm nhất người cũng đã trải qua rồi.

Giờ cơm trưa, trên bàn bày đầy thức ăn, còn thịnh soạn hơn cả ngày Tết. Tổ mẫu dẫn chúng ta đứng ở cửa sân đợi tổ phụ đến. Nhưng tổ phụ không đến, mà là cho người truyền lệnh, bảo tất cả chúng ta đến phủ thành chủ.

Tổ mẫu không hề bất ngờ, như thể bà đã biết trước tất cả. Bà bảo đường tỷ ở lại đây dâng rượu, dập đầu với đại bá phụ, còn bảo ta dâng rượu, dập đầu với phụ thân.

Ta thắc mắc: "Nhưng hôm nay không phải sinh nhật con ạ."

Tổ mẫu đáp: "Không phải vì sinh nhật, mà vì cha con hai ngươi, kiếp này làm cha con."

Ta ngoan ngoãn đến dâng rượu cho phụ thân. Tổ mẫu nói với hai người họ: "Uống xong chén rượu này, duyên phận cha con hai ngươi coi như đã hết, các ngươi phải nghĩ cho kỹ."

Đại bá phụ không chút do dự uống cạn chén rượu. Phụ thân suy nghĩ một hồi, nhìn ta một cái, rồi cũng uống cạn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khach-cu/chuong-5.html.]

Sắc mặt tổ mẫu thoáng hiện vẻ đau buồn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Chúng ta trở về phòng thay y phục sạch sẽ, rồi nghênh đón gió tuyết, bước ra khỏi cửa sân.

Tổ mẫu tự tay gỡ chiếc đèn lồng đỏ trên cửa xuống, bà vuốt ve lớp vải bọc đèn được may từ áo cưới của mình hồi lâu, rồi châm lửa. Chiếc đèn lồng đã bạc màu, cháy thành tro bụi trong gió tuyết.

Đi được một đoạn xa, ta lại quay đầu nhìn lại. Thấy cả sân đã chìm trong biển lửa, ngay cả cây hợp hoan che trời kia cũng bị lửa thiêu rụi.

"Mẫu thân, nhà mình cháy rồi."

Ta vội nói với người. Nhưng mẫu thân không quay đầu lại. Người quay mặt ta về phía trước, từng chữ từng chữ nói: "A Thi, con phải nhớ, đừng bao giờ ngoảnh đầu lại."

Trên đường đi, xác người la liệt, tay chân vương vãi khắp nơi. Thành Hàn Xuyên có một hai vạn người, chỉ trong vòng nửa ngày, đường phố vốn náo nhiệt đã trở nên vắng lặng như tờ.

Người c.h.ế.t thì chết, người sống thì trốn. Lời đồn không sai, tổ phụ là một người rất đáng sợ.

Vừa đến phủ thành chủ, một nữ tử xinh đẹp đã chạy ra, bên cạnh còn có một con ch.ó to như con bê. 

Nàng ta lao vào vòng tay phụ thân ta: "A Mẫn, chàng cuối cùng cũng đến rồi."

Phụ thân khách khí gọi nàng là công chúa, các bá phụ cũng rất cung kính với nàng ta.

Nàng ta nói chuyện với phụ thân xong, lại nhìn về phía chúng ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người mẫu thân và ta. Nàng hỏi phụ thân ta: "Họ chính là vợ con trước kia của chàng?" Phụ thân gật đầu.

Nàng ta đánh giá mẫu thân từ trên xuống dưới: "Nàng ta thật xinh đẹp, có thể tặng nàng cho ta không? Ta muốn dùng da nàng ta làm đèn lồng, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Phụ thân đáp: "Nàng ta không phải con gái nhà lành, ngày khác ta sẽ tặng công chúa người đẹp đẽ và trong sạch hơn."

Công chúa nũng nịu: "Chúng ta ở Bắc Địa không câu nệ chuyện trinh tiết của nữ nhân, ta cứ muốn nàng ta đấy. Sao nào? Chàng không nỡ à?"

Phụ thân nói không phải.

Tổ mẫu tiến lên giảng hòa, công chúa lại liếc xéo tổ mẫu: "Bà cứ lo cho bản thân mình đi, xem có thể sống sót ra khỏi phủ thành chủ này không đã."

Tổ mẫu cười nhạt, dẫn chúng ta tiếp tục đi vào phủ.

Phủ thành chủ được xây dựng trên vùng đất cao, rất rộng lớn và nguy nga, có thể nhìn bao quát toàn bộ thành Hàn Xuyên.

Tổ phụ đứng trên bậc thang cao, bên cạnh là một nữ nhân còn trẻ hơn cả mẫu thân ta, mặc áo khoác lông cáo trắng, bế một bé gái chừng ba tuổi. Bé gái kia cũng mặc áo khoác lông cáo, tròn trịa mũm mĩm, trông rất có phúc khí.

Loading...