Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết thúc - Chương 39-43 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:38:06
Lượt xem: 403

39、

 

Kỷ Chỉ Y lâm vào trầm mặc thật lâu.

 

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh sáng trong mắt Lục Cảnh Hành dần dần tắt.

 

Kỷ Chỉ Y chậm rãi lắc đầu: “Lục Cảnh Hành, người sau khi nản lòng thoái chí sẽ buông xuống.”

 

Cô có thể cảm thấy nhịp tim mình vẫn vững vàng như trước, không có dấu hiệu tăng tốc khi nhìn thấy hắn.

 

Lúc này Kỷ Chỉ Y mới chính thức tin tưởng, mình không yêu hắn nữa.

 

Có lẽ trước hôm nay, cô vẫn cho rằng mình còn yêu, nhưng đến bây giờ, nhịp tim bình tĩnh nói cho cô biết sự thật.

 

Kỷ Chỉ Y không muốn trở về, cuộc sống hiện tại rất tốt, rất tốt.

 

Kỷ Chỉ Y đã từng lựa chọn cái c..hết, dùng sự biến mất của mình để thành toàn hạnh phúc cho Lục Cảnh Hành.

 

Nhưng mà hiện tại, cô lại không nghĩ như vậy, bởi vì cô xứng đáng nhận được thứ tốt hơn. Cô cũng xứng đáng được hạnh phúc.

 

“Tôi sẽ chúc anh hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của tôi sẽ không phải là anh.”

 

Lục Cảnh Hành chăm chú nhìn cô, đột nhiên kéo tay cô lại, ấn vào n.g.ự.c mình.

 

“Nhưng anh không buông em được, Chỉ Y.”

 

Tim đập mạnh mẽ, xuyên thấu qua lồng n.g.ự.c truyền đến, lòng bàn tay nóng lên. Kỷ Chỉ Y rút tay ra, lại phát hiện không thoát được, sức lực của hắn lớn hơn cô rất nhiều.

 

Lục Cảnh Hành ăn nói khép nép cầu xin: “Những ngày em không ở đây, anh sống không bằng c..hết... Chỉ Y, đừng không cần anh, nếu không anh sẽ khổ sở đến c..hết...”

 

Hiện tại Lục Cảnh Hành mới biết, yêu là một con d.a.o g..iết người. Dao mềm cắt thịt, không nỡ, không bỏ xuống được. Còn Kỷ Chỉ Y là độc, không thể rời khỏi giới, nếu không sẽ c..hết.

 

“... Lục Cảnh Hành, tay đua hăng hái năm đó đâu rồi? Quán quân thế giới đâu rồi? Đi đâu rồi?” Kỷ Chỉ Y chấn động đến tâm tình phức tạp, n.g.ự.c có chút nghẹn ngào.

 

Trước đó, cô theo độ hot trên mạng tìm mở trang chủ của Lục Cảnh Hành, thấy được từng chút từng chút nhớ nhung hắn vẫn ghi chép. Cũng biết hắn giải nghệ, trở lại giới kinh doanh c.h.é.m g..iết, hoàn toàn trở thành một người làm ăn.

 

Người đàn ông trước mắt, hoàn toàn không thấy bóng dáng thiếu niên cô từng yêu. Rõ ràng chỉ cách nửa năm, lại giống như trải qua cả đời dài đằng đẵng.

 

Lục Cảnh Hành cười khổ chỉ chỉ trái tim mình: “Nó chỉ tồn tại trong cơ thể anh, khó chịu muốn c..hết, trái tim anh đã cùng c..hết với em rồi.”

 

Gai nhọn đầy người Lục Cảnh Hành đều bị hắn thu lại, xoa dịu tính xấu, cố gắng thử làm một người chồng tốt.

 

Những cái gai nhọn kia còn tồn tại, chỉ là sẽ không lại đ.â.m bị thương Kỷ Chỉ Y, mà là ngược lại đ.â.m bản thân hắn chảy m..áu đầm đìa.

 

Chỉ cần có thể đổi lại vợ, giấc mộng gì vinh dự gì cũng có thể vứt bỏ toàn bộ.

 

Bởi vì không có Kỷ Chỉ Y, sẽ không có Quán quân thế giới sau này. Không có Kỷ Chỉ Y, sống cũng chỉ là chịu đựng cuộc sống mà thôi.

 

Kỷ Chỉ Y nhắm mắt lại, không muốn thấy dáng vẻ hèn mọn của hắn.

 

Cần gì chứ? Cô muốn nói, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải như vậy? Đến bây giờ, cô lại trở thành người gây tổn thương cho người khác.

 

Tất cả mọi thứ đề hạn sử dụng, không ai sẽ ở nguyên chỗ chờ đợi ai.

 

Nhưng mở miệng ra, Kỷ Chỉ Y chỉ nhẹ giọng nói: “Lục Cảnh Hành, thời gian sẽ xoá nhoà tất cả, sau này sớm muộn gì anh cũng có niềm vui mới, có nhà mới của mình...”

 

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Lục Cảnh Hành, cô không chút do dự nói ra phán quyết: “Buông tay đi.”

 

“Không buông!” Lục Cảnh Hành đứng lên, bao phủ Kỷ Chỉ Y dưới thân mình.

 

Trong đôi mắt đen trầm như mực tràn đầy dịu dàng đến không thể hóa giải, lại lộ ra vài phần được ăn cả ngã về không cố chấp điên cuồng.

 

“Muốn anh buông tay... Trừ phi anh c..hết!”

 

Đầu ngón tay hắn vuốt ve gương mặt Kỷ Chỉ Y, nhẹ nhàng thở ra: “Có phải chỉ có khoá em lại, em mới không chạy trốn không?”

 

40、

 

Thân thể Kỷ Chỉ Y khẽ run, ánh sáng trước mắt bị che khuất, chỉ có thể thấy rõ lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt của Lục Cảnh Hành.

 

Hơi thở cực kỳ hung hăng của người đàn ông phả vào mặt, nhốt lấy cô.

 

Da thịt dán vào nhau, mang nhiệt độ nóng hổi trong mạch m..áu truyền tới.

 

Lục Cảnh Hành phả hơi thở bên lỗ tai mẫn cảm của cô, một dòng điện tê dại từ sau tai lan tràn tới toàn thân, làm cả người cô như nhũn ra. Kỷ Chỉ Y mở to mắt, sánh mắt toàn nước, sáng lấp lánh.

 

Cô thẹn quá hóa giận hét lớn: “Lục Cảnh Hành, đừng ép tôi!”

 

Anh mắt Lục Cảnh Hành hiện lên vẻ chiếm hữu, cúi người muốn hôn cô!

 

“Anh muốn ép c..hết tôi một lần nữa sao?”

 

 

Kỷ Chỉ Y nói một câu như sấm nổ bên tai, động tác của Lục Cảnh Hành không khỏi ngưng trệ.

 

Đối diện với tầm mắt cô, sức lực toàn thân Lục Cảnh Hành đột nhiên cạn kiệt.

 

Hắn cứng đờ tại chỗ không biết làm sao, cô nhân cơ hội tránh thoát, đứng thật xa.

 

Hành động tránh còn không kịp của Kỷ Chỉ Y đã làm tim Lục Cảnh Hành đau nhói, khiến tim hắn thắt lại.

 

Hắn đứng ở chỗ bóng tối, ánh đèn không xua tan được bóng tối quanh thân hắn.

 

“Chỉ Y, em biết điểm yếu của anh là gì rồi đấy.” Lục Cảnh Hành nhếch khóe môi, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

 

Kỷ Chỉ Y không hiểu sao lại mềm lòng, thở dài, ngữ khí chậm lại nói: “Xin lỗi, lúc trước tôi cũng sai, tôi không nên cái gì cũng tự mình gánh vác, cái gì cũng không dám nói ra miệng. Vừa rồi chỉ là muốn cho anh bình tĩnh một chút, suy nghĩ thật tốt về quan hệ giữa chúng ta...”

 

Lục Cảnh Hành im lặng một lát rồi nói: “Được, anh thả em đi... Nhưng, em phải đồng ý với anh một chuyện.”

 

Kỷ Chỉ Y mím chặt môi chậm rãi buông ra: “Chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể làm được.”

 

“Hãy để anh có thể đến cạnh em, thăm em bất cứ lúc nào.”

 

Mặc dù ngoài miệng là trưng cầu ý kiến, nhưng trên thực tế Lục Cảnh Hành đã tính toán tốt như vậy.

 

Kỷ Chỉ Y không chút do dự đồng ý.

 

“Tôi... về trước đây.” Nhìn đồng hồ, cô nhấc chân đi ra ngoài.

 

Lục Cảnh Hành lặng lẽ đi theo sau cô, nhắm mắt theo đuôi.

 

Cho đến khi nhìn thấy Tịch Chu đang chờ ở ven đường, trái tim Kỷ Chỉ Y mới vững vàng buông xuống.

 

Vừa rồi cô thật sự sợ, sợ Lục Cảnh Hành sẽ làm xằng bậy.

 

Về thỏa thuận ly hôn, Kỷ Chỉ Y cũng không dám nhắc tới, đành phải đợi ngày sau bàn bạc lại.

 

Lục Cảnh Hành chăm chú nhìn bóng lưng cô rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy, mới xoay người đi tới bên cạnh một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ.

 

Lên xe, hắn xoa xoa chân mày, thản nhiên dặn dò: “Lái xe, đến khách sạn Hải Yến.”

 

Đêm nay, Lục Cảnh Hành còn có một cuộc xã giao phải đi, cùng một vị tổng giám đốc bàn bạc công việc hợp tác.

 

Nửa giờ sau, khách sạn Hải Yến.

 

Lục Cảnh Hành đến một phòng bao, Giám đốc Vương cũng đã giơ ly rượu lên đón.

 

“Anh Lục, anh càng ngày càng mạnh mẽ!”

 

Lục Cảnh Hành dừng lại, không dấu vết kéo dài khoảng cách: “Quá khen, Giám đốc Vương cũng là người lịch sự.”

 

Lão ta ngồi ở ghế giữa, ngoài miệng khiêm nhượng ca ngợi, hành động lại hiển thị rõ khí thế cao ngạo.

 

Trợ lý đặc biệt Tiểu Kim đem tư liệu và hồ sơ đặt lên bàn, thuận tiện cho Lục Cảnh Hành xem xét.

 

Giám đốc Vương bụng phệ lập tức cười đến trên mặt nổi nếp nhăn, vỗ vỗ tay.

 

“Ai nha, trước khi bàn chính sự, tôi có một bất ngờ nho nhỏ muốn tặng cho anh Lục...”

 

Lục Cảnh Hành không hiểu sao nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn lại giật mình.

 

Chỉ thấy từ cửa hông một người phụ nữ vô cùng quen mắt đi ra, nhất cử nhất động cực kỳ giống Kỷ Chỉ Y.

 

Cô ta hơi ngẩng đầu, cắn cắn môi, trong mắt hiện ra ánh sáng: “Cảnh Hành...”

 

Khuôn mặt người phụ nữ này, lại giống Kỷ Chỉ Y như đúc!

 

 

 

41、

 

Không chỉ có ngoại hình giống, ngay cả biểu tình cũng cố ý bắt chước.

 

Lục Cảnh Hành bị đóng đinh tại chỗ, lạnh sống lưng.

 

Đáy mắt hắn lạnh nhạt dần bị nham hiểm lạnh lẽo thay thế, b.ắ.n ra khí lạnh thấu xương!

 

Cấp dưới bên cạnh đã sớm cúi đầu chảy mồ hôi lạnh, duy chỉ có Giám đốc Vương không chú ý tới sắc mặt khác thường của hắn, vẫn đang thao thao bất tuyệt tranh công.

 

“Anh Lục à, mọi người đều biết anh và vợ tình cảm sân đậm. Nhưng đàn ông mà, khó tránh khỏi sẽ có lúc bốc hỏa... Người phụ nữ này, là tôi cố ý tìm đến, tặng cho anh Lục.” Hắn lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tôi dám cam đoan, là người giống nhất trên thế giới này...:

 

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, đáp lại lão ta chính là cái bàn đột nhiên bị lật tung, đồ sứ vỡ vụn, bàn ghế đổ sụp, đập vào trong lòng mỗi người.

 

Sắc mặt Giám đốc Vương trở nên rất đặc sắc, người phụ nữ bên cạnh thét chói tai chạy đi.

 

Trong phòng có một thoáng yên lặng c..hết chóc.

 

Một lát sau, Lục Cảnh Hành mới lạnh lùng mở miệng: “Tôi rất ghét khuôn mặt này.”

 

Mồ hôi lạnh sau lưng Giám đốc Vương chảy ròng ròng.

 

“Có chuyện gì vậy? Không phải anh Lục yêu vợ mình nhất sao? Tại sao hắn lại tức giận với một người giả mạo?!”

 

“Không ai có thể thay thế cô ấy, tôi không muốn nhìn thấy người khác mang khuôn mặt này. Nếu còn có lần sau... Tôi không ngại rạch nát mặt cô ta.” Lục Cảnh Hành liếc mắt nhìn khuôn mặt người phụ nữ, đáy mắt không che giấu được sự tức giận cuồn cuộn.

 

Giám đốc Vương giật mình, vội vàng cười làm lành nói: “Vâng vâng... Xin lỗi, tôi sẽ để cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh lại!”

 

Quả nhiên là phẫu thuật thẩm mỹ... Hiện tại người nào cũng có thể lấy lòng hắn?

 

Lục Cảnh Hành rũ mắt xuống, xem ra hắn ở phương diện này vẫn còn quá nhân từ, khiến một số người có tính toán chuyện xấu.

 

Giám đốc Vương cẩn thận liếc trộm hắn: “Anh Lục, chuyện hợp tác kia...”

 

Lục Cảnh Hành không thèm nhìn lão ta, lập tức rời đi.

 

Trợ lý Tiểu Kim cất kỹ tư liệu, trước khi ra cửa bất đắc dĩ nói: “Giám đốc Vương, ông tự lo liệu đi.”

 

Những lời này không thua gì sấm sét, làm Giám đốc Vương xụi lơ trên mặt đất, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có!

 

Tiệc đang vui, cứ như vậy hạ màn.

 

Trở lại xe thương vụ, trong mắt Lục Cảnh Hành tràn đầy chán ghét và mệt mỏi.

 

“Hủy bỏ toàn bộ hợp tác với nhà họ Vương, cảnh cáo bọn họ đừng làm chuyện dư thừa.”

 

Không quá một đêm, tin tức này liền bay khắp toàn bộ giới kinh doanh.

 

Từ đó về sau không ai dám đưa phụ nữ đến trước mặt Lục Cảnh Hành nữa.

 

……

 

Mấy ngày liên tiếp, Lục Cảnh Hành không yên lòng khi xử lý công vụ.

 

Tiểu Kim nhìn thấy, lén đặt đồ ngọt trong cửa hàng Kỷ Chỉ Y làm trà chiều, cũng thêm một phần cho Lục Cảnh Hành.

 

Lục Cảnh Hành ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy phần bánh ngọt kia, biểu tình lãnh đạm lộ ra chút mềm mại.

 

Từ trước đến nay không ăn đồ ngọt, hắn lại chủ động mở ra thưởng thức.

 

Nuốt một miếng, chỉ cảm thấy vị giác đều bị mở ra, mật đường ngọt ngào ở đầu lưỡi chảy vào trong lòng.

 

Ngon quá.

 

Lục Cảnh Hành cảm thấy mỹ mãn ăn sạch toàn bộ.

 

Mỗi khi tan ca, hắn đều đến tiệm bánh ngọt, từ xa nhìn Kỷ Chỉ Y bận rộn.

 

Chờ cô xong việc, Lục Cảnh Hành ở phía sau đi theo cô, giống như một kỵ sĩ âm thầm bảo vệ.

 

Kỷ Chỉ Y bước chân nhanh hơn, hắn liền nhanh hơn. Kỷ Chỉ Y đến khúc quanh đi chậm lại, hắn cũng chậm lại theo.

 

Dần dần, Kỷ Chỉ Y không quản chuyện hắn theo đuôi nữa, chỉ tự mình về nhà.

 

Lục Cảnh Hành thấy cô sau khi đóng cửa cũng không đi, cứ như vậy đứng ở dưới lầu si ngốc nhìn, cửa sổ lộ ra ánh sáng ấm áp.

 

Gió lạnh gào thét xẹt qua, hắn không cảm thấy lạnh chút nào, nhưng sắc mặt đã đông lạnh đến trắng bệch.

 

Đèn đường mờ nhạt, ánh đèn rơi đầy đất, giống như trái tim hắn bị kéo đến tan tác trong gió lạnh.

 

Thứ đã từng dễ có như trở bàn tay, bây giờ hắn mặt dày mày dạn cũng cầu mà không được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc/chuong-39-43-end.html.]

Không biết đứng bao lâu, mãi đến khi chân tê dại, Lục Cảnh Hành mới cứng ngắc xoay người chuẩn bị rời đi.

 

Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói chứa đầy tức giận vang lên: “Chờ một chút!”

 

42、

 

Giọng nói này rơi vào tai Lục Cảnh Hành, giống như tiếng trời.

 

Hắn quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên, như thể hắn đã rơi vào một hũ mật ong.

 

Chỉ thấy Kỷ Chỉ Y chạy ra, trong tay còn cầm áo khoác, cau mày đưa cho hắn.

 

“Đừng đứng dưới lầu nhà tôi nữa, bộ dạng này cho ai xem!” Cô tức giận răn dạy.

 

Nào biết Lục Cảnh Hành thấp giọng cười, sau khi nhận áo khoác lau mặt, lộ ra biểu tình vui đến phát điên.

 

“Chỉ Y, trong lòng em còn có anh, cho nên mới lo lắng anh bị cảm lạnh đúng không?”

 

Kỷ Chỉ Y bị mặt dày của người đàn ông chọc tức, xoay người rời đi.

 

“Tôi chỉ không muốn anh c..hết cóng dưới lầu nhà tôi mà thôi.”

 

Lục Cảnh Hành mặc áo khoác vào, khẽ vuốt mác áo mới tinh, giương cao khóe môi. Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, trái tim từ trước đến nay lạnh cứng như sắt như được hòa tan.

 

Cho dù bị tổn thương, cô vẫn kiên cường và dịu dàng hơn hắn tưởng tượng, luôn chiếu sáng những người xung quanh.

 

Yêu Kỷ Chỉ Y, là chuyện hắn không hối hận nhất trong đời.

 

Gặp được cô trong cuộc sống cằn cỗi, là món quà vô cùng trân quý của ông trời.

 

……

 

Đêm đó qua đi, Tổng giám đốc Lục trong giới kinh doanh hô phong hoán vũ bắt đầu khổ não một chuyện: Làm thế nào để lấy lòng người tốt.

 

Sau khi trưng cầu ý kiến trợ lý đặc biệt, mỗi ngày Lục Cảnh Hành đặt một bó hoa cho tiệm bánh ngọt, mỗi ngày đổi kiểu khác.

 

Hôm nay hắn tình cờ thấy được một bó hoa hồng xinh đẹp, liền mua một bó lớn 99 đóa hoa hồng tặng cho Kỷ Chỉ Y.

 

Hôm sau bỗng nhiên nhớ tới, mẹ hắn nuôi một gốc hoa lan rất giống Kỷ Chỉ Y, ở trong góc không người lặng lẽ nở rộ. Tĩnh lặng thu mình, lại tản ra hương thơm thoang thoảng, hấp dẫn người muốn che chở.

 

Vì thế hắn lại đưa một chậu hoa lan lớn qua.

 

Kỷ Chỉ Y lúc đầu cự tuyệt, sau từ chối không được, đành phải bày vào cửa hàng.

 

Thời gian lâu dài, đặt ở trên quầy cũng xem như phong cảnh.

 

Ngoại trừ tặng hoa, Lục Cảnh Hành còn tự mình làm chân chạy, lái xe đưa bữa sáng cho Kỷ Chỉ Y.

 

“Nghe trợ lý nói em không thích ăn sáng, sau này đừng như vậy nữa được không? Phải nhớ ăn, thân thể mới có thể tốt.”

 

Kỷ Chỉ Y trợn mắt há hốc mồm, quơ quơ bữa sáng Tịch Chu mua cho cô: “Tôi đã có rồi, không cần.”

 

Sắc mặt Lục Cảnh Hành u ám, vươn tay muốn cướp đi phần điểm tâm kia.

 

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Kỷ Chỉ Y, hắn lại rụt về, cẩn thận nói với cô: “Ngày mai anh sẽ tranh thủ đến sớm hơn.”

 

Kỷ Chỉ Y không để ý tới hắn.

 

Mặc dù không được đáp lại, Lục Cảnh Hành cũng thích thú, kiên nhẫn.

 

Thời gian cứ như vậy trôi qua một tuần.

 

Tối cuối tuần, cửa hàng Kỷ Chỉ Y đóng cửa hơi muộn, Lục Cảnh Hành ở phía sau hộ tống cô về nhà.

 

Chỗ rẽ bình thường nào đó, cô tự nhiên mà thuần thục đi tới, giống như trước kia. Nhưng mà bên tai Lục Cảnh Hành lại nhạy bén bắt được âm thanh xé gió rất nhỏ.

 

Đồng tử hắn đột nhiên co rút, chuông báo động trong đầu vang lên, một dự cảm không tốt ầm ầm nổ tung trong lòng!

 

Ý thức chiến đấu quanh năm suốt tháng khiến Lục Cảnh Hành gần như trong khoảnh khắc xông lên, ôm lấy Kỷ Chỉ Y.

 

Quả nhiên, một giây sau bên tai liền xẹt qua một tiếng còi xe kịch liệt chói tai.

 

Lúc Kỷ Chỉ Y còn chưa kịp phản ứng, cô và Lục Cảnh Hành đã bị một chiếc xe tải khổng lồ đụng bay lên không!

 

Cô mở to mắt, há miệng nhưng không ra tiếng, giống như bị người ta bóp chặt cổ họng.

 

Cả người bị hơi thở ấm áp bao bọc, rơi xuống.

 

Cuối cùng ngã ầm xuống đất!

 

Kỷ Chỉ Y bị đập cho trời đất quay cuồng, cố nén choáng váng đứng lên.

 

Cô được Lục Cảnh Hành dùng thân thể lót, không có gì đáng ngại, Lục Cảnh Hành cũng đã ngất đi, dưới thân thể hắn đầy m..áu tươi!

 

“Lục Cảnh Hành? Lục Cảnh Hành!”

 

43、

 

 

Kỷ Chỉ Y chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này, chân tay luống cuống quỳ rạp trên mặt đất, muốn đưa tay chạm vào rồi lại không dám.

 

Đầu óc cô trống rỗng, run rẩy lấy điện thoại ra, run rẩy ấn xuống: “Lục Cảnh Hành, anh hãy cố gắng chống đỡ... Tôi sẽ gọi xe cứu thương...”

 

Xe cộ và đám đông đi tới đi lui xung quanh, Kỷ Chỉ Y cái gì cũng không nghe thấy.

 

Mấy phút trôi qua, Lục Cảnh Hành bị đánh thức, khàn khàn mở miệng: “Chỉ Y... Anh không sao.”

 

Hắn kéo khóe môi, muốn lộ ra một nụ cười trấn an, nhưng ngay cả chút sức lực này cũng không còn.

 

“Anh đừng nói nữa...” Kỷ Chỉ Y hận không thể ngăn miệng hắn lại: “Lát nữa sẽ đưa anh đến bệnh viện, anh kiên trì một chút!”

 

Lục Cảnh Hành lại lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được thân thể của mình đã là nỏ mạnh hết đà.

 

Nhiều năm qua huấn luyện đua xe, hắn có rất nhiều vết thương cũ, hôm nay hắn bị đụng gãy hai cái xương sườn, thật sâu đ.â.m vào trong nội tạng, chỉ sợ là không thể cứu.

 

Nhưng hắn không hối hận đã cứu Kỷ Chỉ Y, nếu là hắn không làm như vậy, đó mới là hối hận cả đời.

 

Ánh mắt Lục Cảnh Hành sáng ngời, ẩn chứa kiên định chân thành: “Nếu như anh c..hết, có thể bảo vệ em bình an, vậy thì để cho anh c..hết là tốt nhất...”

 

Kỷ Chỉ Y liều mạng lắc đầu, vành mắt đỏ lên.

 

Hô hấp của Lục Cảnh Hành càng lúc càng yếu ớt, sự sống đang từng chút từng chút mất đi, nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại gằn từng chữ khàn giọng nói: “Chỉ Y... ahn có thể... hôn em, một chút không?”

 

Kỷ Chỉ Y sửng sốt, chậm chạp không có động tác.

 

Sự chần chừ của cô khiến ánh mắt Lục Cảnh Hành ảm đạm, ho hai tiếng, lại phun ra một ngụm m..áu.

 

Đúng lúc này, xe cứu thương rốt cuộc cũng tới.

 

Kỷ Chỉ Y cắn chặt môi, nhìn hắn được đưa lên cáng cứu thương, cũng không quên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

Lục Cảnh Hành chăm chú nhìn cô, giống như muốn xem hết phần đời này.

 

Hắn vừa ho nhẹ, vừa nói: “Anh đã ký thỏa thuận ly hôn để ở nhà... Chờ sau khi anh c..hết, sẽ có người giao cho em...”

 

Thân hình Kỷ Chỉ Y khựng lại.

 

Lục Cảnh Hành dùng ánh mắt cẩn thận ghi nhớ khuôn mặt cô, ngửi hơi thở trên người cô, vẻ mặt dịu dàng trước nay chưa từng có.

 

“Sắp đến sinh nhật em rồi... Làm quà sinh nhật cho em, tặng em tự do.”

 

Hắn rốt cục lựa chọn buông tay, thậm chí có vài phần ti tiện bí ẩn mừng thầm. Bản thân hắn từ nay về sau có thể lưu lại trong lòng cô một nét mực đậm màu, một vết khắc sâu đâm.

 

Kỷ Chỉ Y ôm mặt khóc: “Nói gì cũng đã muộn, kiếp sau hãy sớm yêu em đi.”

 

Lục Cảnh Hành nghe xong, nghiêm túc khó khăn gật đầu.

 

“Vậy thì... chúng ta đã giao hẹn rồi..., sẽ không bao giờ để em đợi lâu nữa.”

 

Lục Cảnh Hành không phải không có tình cảm, ngược lại trái tim của hắn so với bất cứ ai cũng đều mãnh liệt hơn, chỉ có gặp Kỷ Chỉ Y mới có thể làm tan rã băng tuyết.

 

Kỷ Chỉ Y dạy hắn cái gì là thành toàn, cái gì là tìnnh yêu, hắn có thể cho cô dĩ nhiên chỉ có mạng của mình.

 

Vì thế lấy mạng để yêu cô.

 

……

 

Bệnh viện Hải Thành.

 

Bên ngoài phòng cấp cứu, Kỷ Chỉ Y lo lắng chờ đợi.

 

Đèn tắt rất nhanh, bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn cô một cái, thở dài.

 

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi...”

 

 

Bác sĩ lộ vẻ không đành lòng: “Anh Lục... đã cấp cứu không thành, đã tử vong!”

 

Kỷ Chỉ Y ngây ngốc đứng tại chỗ, thân thể đứng không vững mềm nhũn ngã xuống.

 

Phía sau, có người vội vàng đỡ lấy cô.

 

Tịch Chu ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh tới trễ.”

 

Anh rất ảo não, không nên đồng ý với Kỷ Chỉ Y để cô ở một mình.

 

Kỷ Chỉ dựa vào Tịch Chu, cảm nhận được hơi thở dịu dàng khiến cô an tâm, không nhịn được gào khóc.

 

Tịch Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc...”

 

Trong hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên rỉ đè nén của Kỷ Chỉ Y.

 

Khóc mệt mỏi, cô cứ như vậy tựa vào lòng Tịch Chu ngủ say.

 

……

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sau khi Lục Cảnh Hành c..hết, bên ngoài gây nên sóng to gió lớn.

 

Chuyện càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, di chúc của hắn để lại, tất cả tài sản đều tặng không hoàn lại cho một người phụ nữ. Mà người phụ nữ này, rõ ràng là Kỷ Chỉ Y đã sớm c..hết đi!

 

Trong lúc nhất thời, mạng internet đều nổ tung, mọi người xôn xao.

 

Nhưng mà những thứ này, Kỷ Chỉ Y đều không quan tâm.

 

Sau khi an táng Lục Cảnh Hành, Kỷ Chỉ Y nhẹ nhàng đặt một gốc hoa lan trước mộ hắn.

 

Im lặng thật lâu sau, cô cũng không quay đầu lại rời đi.

 

Bốn năm sau.

 

Kỷ Chỉ Y trở thành nhà làm bánh ngọt nổi tiếng quốc tế.

 

Ngày qua ngày cô bận rộn, bay khắp nơi trên thế giới giảng dạy, tham gia thi đấu.

 

Thời gian trôi qua lắng đọng lại sự dịu dàng trên người cô, bệnh tình của cô càng ngày càng ổn định, rất ít khi tái phát.

 

Bốn năm nay, đều là Tịch Chu ở bên cạnh cô.

 

Trái tim khô khốc, dần dần được Tịch Chu dùng dịu dàng lấp đầy.

 

Kỷ Chỉ Y từ lúc ở chung đã hiểu, vì sao trước khi Lục Cảnh Hành c..hết, cô cũng không chịu hôn hắn một cái.

 

Thì ra cô đã sớm có đáp án.

 

Trong nháy mắt xảy ra tai nạn ô tô, trong đầu Kỷ Chỉ Y không nghĩ đến bất cứ ai hay chuyện gì, mà là Tịch Chu.

 

Cô lo lắng nếu mình c..hết, Tịch Chu sẽ khổ sở.

 

Mà cuộc sống của Kỷ Chỉ Y cũng đã không thể rời khỏi anh, bọn họ tựa như người nhà, giống như bạn bè, càng giống bạn đời nâng đỡ lẫn nhau, làm bạn vượt qua quãng đời còn lại.

 

Thời gian sẽ không trì trệ không tiến, một trái tim vỡ nát cũng sẽ được chữa lành, dính lại.

 

Năm thứ năm, Tịch Chu cuối cùng cũng tỏ tình.

 

Họ đứng bên dưới nhà thờ và ôm lấy nhau, trong khi ngồi bên dưới là Cha Kiyomi đang khóc.

 

Kỷ Chỉ Y vừa cười vừa khóc, ánh mặt trời hôn lên da thịt trắng nõn của cô, cả người dường như đều phát sáng.

 

Tịch Chu cảm thấy mỹ mãn xoa đi nước mắt của cô: “Cuối cùng anh cũng được như ý nguyện, đây là ngày vui vẻ nhất của anh.”

 

Anh vĩnh viễn sẽ không để cho Kỷ Chỉ Y biết, trước khi Lục Cảnh Hành c..hết, để lại cho mình một cái băng ghi hình.

 

Trong video, Lục Cảnh Hành trịnh trọng nhờ anh chăm sóc Kỷ Chỉ Y thật tốt.

 

Hắn đỏ mắt, hung hăng nhìn chằm chằm ống kính, cam tâm tình nguyện giao người yêu vào tay một người đàn ông khác. Bởi vì Lục Cảnh Hành biết, như vậy mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô.

 

Cuộc đời này, hãy thay hắn yêu cô ấy thật tốt.

 

(--END--)

 

 

 

Loading...