Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết thúc - Chương 3+4

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:26:10
Lượt xem: 429

3、

 

Nhìn quần áo của hai người, thì chính là hôm nay.

 

Cho nên, đây chính là chuyện vừa mới xảy ra...

 

Đầu ngón tay Kỷ Chỉ siết chặt, đôi mắt bị tấm ảnh này đ.â.m đến đau đớn. Đơ hồi lâu, cô dùng hết sức gõ chữ vào hộp thoại: [Cô là ai?]

 

Đầu bên kia rất nhanh trả lời: [Cô thật đáng thương.]

 

Bốn chữ đơn giản, sáng loáng đầy ác ý chế giễu dường như đánh cô sụp đổ.

 

Kỷ Chỉ Y bất lực buông điện thoại ra, không thể hỏi tiếp.

 

Là ai gửi thì như thế nào?

 

Cô thậm chí không có dũng khí chất vấn Lục Cảnh Hành.

 

Bởi vì trong lòng Kỷ Chỉ Y biết rõ, hắn không yêu cô.

 

Đi hỏi, đơn giản là tự rước lấy nhục, ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng không giữ lại...

 

Một đêm không ngủ.

 

Ngày hôm sau, đôi mắt Kỷ Chỉ Y thâm quầng, ra ngoài sớm.

 

Hôm nay cô muốn đại diện đội đua đến chỗ ban tổ chức nhận tiền thưởng.

 

Giải thưởng Quán quân là 20 triệu, còn tặng kèm một cặp đồ trang sức nho nhỏ làm phần thưởng.

 

Đồ trang sức là hai con búp bê một nam một nữ, in logo chính thức của giải đấu, là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.

 

Xuất phát từ tâm tư riêng, Kỷ Chỉ Y giữ để lại thẻ thưởng, coi như... quà kỷ niệm ngày cưới của Lục Cảnh Hành.

 

Cầm phần thưởng, Kỷ Chỉ Y đón xe trở lại câu lạc bộ đua xe.

 

Vừa bước vào cửa, cô đã bắt gặp Lục Cảnh Hành đang dẫn Thẩm Lạc Yên đi tham quan câu lạc bộ.

 

Ba người đối mắt nhìn nhau, Lục Cảnh Hành lại không có ý chào hỏi, giống như cô chỉ là một người xa lạ.

 

Kỷ Chỉ Y cắn chặt môi, cố nén cảm giác cay đắng trong cổ họng, bước lên phía trước nói với Lục Cảnh Hành: “Cảnh Hành, em đi nhận tiền thưởng cuộc thi.”

 

Lục Cảnh Hành khẽ gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt: “Cảm ơn, để ở phòng làm việc đi.”

 

“... Được.”

 

Kỷ Chỉ Y trả lời, nhưng không rời đi.

 

Cô nhìn Thẩm Lạc Yên bên cạnh Lục Cảnh Hành, Thẩm Lạc Yên cũng không tránh không nhường, trong mắt có cười mang theo chút trêu tức.

 

Kỷ Chỉ Y nắm chặt tay, bỗng dưng móc từ trong túi ra vật trang sức búp bê nữ, đưa cho Lục Cảnh Hành.

 

Cô ra vẻ như không có việc gì: “Cái này cho anh.”

 

Làm như vậy trước mặt Thẩm Lạc Yên, là có ý biểu thị chủ quyền.

 

Vành tai cô nóng lên, cũng không biết tại sao mình lại xúc động như vậy.

 

May là, mặc dù Lục Cảnh Hành nhăn mày, nhưng cũng đưa tay nhận lấy.

 

“Không có việc gì thì cô đi đi.” Hắn nói xong liền dẫn Thẩm Lạc Yên xoay người rời đi.

 

Kỷ Chỉ Y đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người sóng vai rời đi, ánh mắt ảm đạm.

 

Đang lúc cô muốn rời đi, chỉ thấy Lục Cảnh Hành vừa hay đi ngang qua một thùng rác, hắn thuận tay ném đồ trang sức búp bê nữ kia vào thùng rác!

 

Ánh mắt Kỷ Chỉ Y đột nhiên rụt lại, dường như có một bàn tay to lớn bóp chặt trái tim cô! Đau đến nỗi cô mất hồn.

 

Chờ hai người kia hoàn toàn rời đi, Kỷ Chỉ Y mới hoàn hồn.

 

Cô yên lặng tiến lên, nhặt đồ trang sức búp bê nữ từ trong thùng rác lên, sau khi lau sạch sẽ một chút, đặt cùng một chỗ với búp bê nam.

 

Đặt tấm thẻ vào ngăn tủ của Lục Cảnh Hành khoá lại, Kỷ Chỉ Y rời khỏi câu lạc bộ.

 

Đứng dưới ánh mặt trời, trái tim lạnh lẽo của cô mới dần ấm lại.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.

 

Cầm lên nhìn, là mẹ cô.

 

Kỷ Chỉ Y hắng giọng, mới bấm máy: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

 

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ cô: “Chỉ Y, trong nhà gần đây cần gấp một khoản tiền quay vòng, cần mười triệu...”

 

Kỷ Chỉ Y sửng sốt.

 

Năm ngoái vốn thị trường quốc tế Tập đoàn Kỷ thị bị đứt đoạn, sau khi xin giúp đỡ tập đoàn Lục thị bị cự tuyệt, bị tổn thất lớn, trượt xuống dốc.

 

Nhưng Kỷ Chỉ Y không ngờ, tình huống lại xấu đến mức ngay cả một mười triệu cũng không lấy ra được.

 

Cô vội vàng mở miệng: “Con sẽ chuyển tiền qua đó.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Chỉ Y chạy tới ngân hàng, lại phát hiện tài khoản của mình chỉ còn hơn mười vạn, kém quá nhiều...

 

Lúc trước cô thân là con gái lớn của tập đoàn Kỷ thị, mang theo ba trăm triệu của hồi môn gả đến nhà họ Lục.

 

Nhưng sau khi Lục Cảnh Hành đoạn tuyệt với nhà họ Lục, cô đã dùng tất cả của hồi môn để nặc danh đầu tư vào đội đua của Lục Cảnh Hành.

 

Chỉ sợ người trong nhà cũng không ngờ tới, cô gả cho Lục Cảnh Hành năm năm, trên người chỉ còn lại ít tiền như vậy...

 

Kỷ Chỉ Y cứng đờ ở quầy, lòng nóng như lửa đốt.

 

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới khoản tiền thưởng kia.

 

Trong chớp mắt do dự, cô vẫn gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Hành: “Cảnh Hành, tiền thưởng có thể cho em mượn trước mười triệu không, chờ trong tay dư dả trả lại cho anh.

 

Nửa giờ trôi qua.

 

Lục Cảnh Hành chậm chạp không hồi âm.

 

Kỷ Chỉ Y rất sốt ruột, đành phải chạy về câu lạc bộ tự mình tìm hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc/chuong-34.html.]

Đến câu lạc bộ, cô lại nhìn thấy Thẩm Lạc Yên đang chỉ huy một đống người chuyển đồ.

 

Mọi người vui cười tán thưởng rơi vào trong tai Kỷ Chỉ Y.

 

“Đặt mua nhiều linh kiện nhập khẩu như vậy, chị Thẩm thật hào phóng!”

 

Thẩm Lạc Yên cười hàm súc mà đắc ý: “Đâu có, đây là tiền thưởng Cảnh Hành thắng được, nói là toàn bộ giao cho tôi dùng!”

 

4、

 

Bước chân Kỷ Chỉ Y dừng lại, suy nghĩ bi ai lớn lao bao phủ, chặn ở n.g.ự.c rầu rĩ vô cùng.

 

Lúc này, Thẩm Lạc Yên chú ý tới cô.

 

“Cô Kỷ?”

 

Thẩm Lạc Yên đi về phía Kỷ Chỉ Y: “Tâm sự không?”

 

Kỷ Chỉ Y nhìn nụ cười không rõ ý tứ trên khóe miệng cô, chậm rãi mở miệng: “Được.”

 

Hai người đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

 

Kỷ Chỉ Y đóng cửa lại, mím môi, xoay người liền dứt khoát mở miệng: “Cô Thẩm, Cảnh Hành có nói cho cô biết chuyện anh ấy đã kết hôn không?”

 

Trong đội đua mọi người đều không biết cô là vợ của Lục Cảnh Hành, nhưng chuyện anh đã kết hôn vẫn mơ hồ biết được.

 

“Tất nhiên.”

 

Thẩm Lạc Yên cười cười, vuốt tóc đầy phong tình: “Tôi không chỉ biết anh ấy đã kết hôn, hơn nữa còn biết vợ của Cảnh Hành... chính là cô.”

 

Kỷ Chỉ Y sửng sốt.

 

Thẩm Lạc Yên nói xong, đột nhiên ghé sát Kỷ Chỉ Y, ánh mắt trêu tức: “Nhưng cô nên tự mình hiểu lấy, hai người là đám cưới thương mại, tình cảm của anh ấy đối với cô, là số không.”

 

Tiếng cười của cô ta nhẹ nhàng mà trào phúng.

 

“Cô ấy à, đối với anh ấy, bất quá là đúng thời điểm, nhưng sai người!”

 

Đúng thời điểm, sai người!

 

Một câu nói xé toang tuyến phòng ngự của Kỷ Chỉ Y.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, lại nói không nên lời phản bác.

 

Thẩm Lạc Yên tươi cười càng thêm càn rỡ: “Kỷ Chỉ Y, cô có biết chiếc xe đua Cảnh Hành bảo tôi cải tiến kia, vì sao gọi là 'Smoke' không?”

 

Lục Cảnh Hành sở hữu rất nhiều xe đua, nhưng chiếc anh ta yêu quý nhất là chiếc “Smoke” kia.

 

Ngoại trừ chăm sóc hằng ngày, những người khác ngay cả đụng một cái cũng không được.

 

Trái tim Kỷ Chỉ Y mơ hồ chìm xuống, sau đó, liền nghe thấy Thẩm Lạc Yên nói: “Smoke có nghĩa là Khói, hiểu chưa?” (Tên nu8 là Yên, nghĩa là Khói)

 

Giống như bị người ta hắt mạnh một chậu nước đá, Kỷ Chỉ Y cảm thấy lạnh lẽo từ tứ chi đến trong lòng.

 

Thẩm Lạc Yên rời đi lúc nào cô cũng không biết.

 

Thật lâu sau, Kỷ Chỉ Y mới kéo bước chân cứng ngắc, đi tới văn phòng Lục Cảnh Hành.

 

Nhìn thấy cô đến, Lục Cảnh Hành không khỏi nhíu mày.

 

Kỷ Chỉ Y yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tin nhắn em gửi cho anh, anh có thấy không?”

 

Lúc này Lục Cảnh Hành mới nhớ tới tin nhắn mấy phút trước hắn mới đọc.

 

“Thấy rồi.” Hắn thản nhiên mở miệng: “Nhưng tôi đã đồng ý với Lạc Yên, số tiền này giao cho cô ấy đi cải tạo xe đua.”

 

Những gì Thẩm Lạc Yên nói đều là sự thật...

 

Tim Kỷ Chỉ Y đau đến c..hết lặng.

 

Lục Cảnh Hành nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, trong lòng không khỏi không thoải mái, dừng một chút, lại bổ sung: “Tiền cô muốn, lát nữa tôi bảo quản lý ngân hàng chuyển cho cô.

 

“Không cần.” Giọng Kỷ Chỉ Y khàn khàn.

 

Ngón tay cô cuộn thật chặt, chậm rãi mở miệng: “Việc này đã được giải quyết.”

 

Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi văn phòng.

 

Từng bước từng bước, Kỷ Chỉ Y đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đều giống như giẫm trên lưỡi dao.

 

Về nhà.

 

Kỷ Chỉ Y lấy ra một ít trang sức châu báu của hồi môn, đưa đến cửa hàng cầm đồ cùng hội đấu giá bán lấy tiền mặt.

 

Bởi vì cần tiền gấp, nên bị ép giá mất một nửa, nhưng cô cũng không để ý những thứ này.

 

Sau khi gửi một ngàn vạn cho nhà họ Kỷ, Kỷ Chỉ Y đã kiệt sức.

 

Lại qua mấy ngày, Kỷ Chỉ Y nhận được một cú điện thoại không ngờ tới, là của mẹ Lục Cảnh Hành.

 

Năm năm trước Lục Cảnh Hành đoạn tuyệt với gia đình, không liên lạc với nhà họ Lục nữa.

 

Mấy năm nay, Kỷ Chỉ Y vẫn muốn khôi phục quan hệ của bọn họ, nhưng nhà họ Lục thủy chung không để ý tới cô, không ngờ lần này lại chủ động gọi tới.

 

Nhận điện thoại, trong di động truyền đến giọng nói tao nhã lãnh đạm của mẹ hắn: “Chỉ Y, chúng ta thấy tin tức Cảnh Hành đoạt giải quán quân, chứng minh mấy năm nay nó cũng không làm cho nhà họ Lục mất mặt, cha nó đã đồng ý nhượng bộ một bước...”

 

Lập tức, mẹ hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói với Kỷ Chỉ Y: “Cô đi khuyên Cảnh Hành, cuối tuần này đưa nó về nhà!”

 

Trong chớp mắt Kỷ Chỉ Y hoảng hốt, còn chưa đồng ý, điện thoại đã cúp.

 

Buổi tối, mãi đến khuya, Lục Cảnh Hành mới về nhà.

 

Kỷ Chỉ Y bưng tới một ly trà, dịu dàng mở miệng: “Cảnh Hành, anh đã về...”

 

Đôi mắt đen của Lục Cảnh Hành lóe lên chút sáng, thản nhiên nói: “Cô có chuyện gì?”

 

Đáy lòng Kỷ Chỉ Y thấp thỏm, do dự một lát sau nói: “Tối hôm qua, mẹ anh gọi điện thoại tới, nói muốn anh trở về nhà họ Lục...”

 

Xoảng!

 

Ly trà rơi xuống đất, ngắt lời Kỷ Chỉ Y.

 

Tim Kỷ Chỉ Y run lên, chỉ thấy Lục Cảnh Hành cười nhạo một tiếng: “Cô thật sự rất thích xen vào việc của người khác.”

Loading...