Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết thúc - Chương 31+32

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:36:39
Lượt xem: 322

31、

 

Ngày hôm sau, sân bay trời quang mây tạnh.

 

Máy bay hạ cánh, toàn bộ đội đua Cảnh Hành mang theo vinh quang về nước. Nhưng mà lần này trở về lại có ý nghĩa chia tay.

 

Trên mặt các đội viên đều lộ ra vẻ không nỡ, những người đàn ông cao lớn thô kệch vành mắt đều đỏ. Bọn họ vây quanh Lục Cảnh Hành: “Anh Cảnh, bọn em luyến tiếc anh, anh là người ưu tú nhất trong chúng ta, nhưng lại là người giải nghệ sớm nhất...”

 

“Lão đại, bọn em sẽ nhớ anh, anh nhất định phải thường xuyên về Giang Thành thăm bọn em!

 

“Lão đại, ngày nào đội đua còn chưa giải tán, ngày đó em sẽ ở câu lạc bộ chờ anh!””

 

Lúc trước biết được hắn quyết định giải nghệ, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cho dù không muốn Lục Cảnh Hành rời khỏi đội đua, nhưng bọn họ đều biết, không ai có thể d.a.o động quyết định của hắn.

 

Hơn nữa chuyện của Kỷ Chỉ Y lúc trước, bọn họ cũng có chút xấu hổ. Vì thế các đội viên chỉ có thể lựa chọn tiễn biệt trong nước mắt.

 

Lục Cảnh Hành phất tay, cười xoà: “Có duyên, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại!”

 

Vừa dứt lời, hắn không chút do dự xoay người rời đi.

 

Cửa ra máy bay, một đám phóng viên kiễng chân chen chúc lấn tới, lại bị các đội viên ngăn trở.

 

Lục Cảnh Hành rời đi từ cửa sau, bước lên máy bay chuyển sang Hải Thành!

 

Nửa ngày trôi qua, máy bay đến sân bay Hải Thành.

 

Một chiếc xe thương vụ xa hoa màu đen dừng lại, một người xuống mở cửa xe ra, cung kính gật đầu: “Mời cậu chủ!”

 

Lục Cảnh Hành nhìn người nọ một cái: “Chú Chung đâu?

 

“Chú Chung còn có chút việc đang trên đường, cử tôi tới đón anh. Sau này tôi là trợ lý đặc biệt của anh, tôi tên là Tiểu Kim, cần gì cứ giao cho tôi.”

 

Lục Cảnh Hành thản nhiên nói: “Tiểu Kim, tôi không thích ai tới gần chỗ của tôi, nhất là máy tính và văn kiện, tôi chưa cho phép thì không được đụng vào, hiểu chưa?”

 

Lúc này, cả người hắn đều phóng ra khí thế sắc bén cao ngạo không thể cãi lại.

 

“Những thứ này chú Chung đều đã nhắc nhở, tôi ghi tạc trong lòng.” Tiểu Kim ngoan ngoãn, không dám liếc loạn đi đâu.

 

Lục Cảnh Hành hài lòng gật đầu: “Đi thôi, về nhà họ Lục.”

 

Xe thương vụ chạy thẳng về phía nhà họ Lục.

 

Tiến vào một khu vườn biệt thự xa hoa rộng lớn, vẻ mặt Lục Cảnh Hành u ám khó lường.

 

Đi tới cửa, không có người dẫn đường và quản gia đến nghênh đón, giống như cậu chủ Lục Cảnh Hành này không hề tồn tại.

 

Vẻ mặt Lục Cảnh Hành càng lạnh hơn, đưa tay đẩy cửa ra.

 

Trong phòng khách, một nhà ba người đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, trên gương mặt mặt họ tươi cười hài hòa.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người đồng loạt im lặng.

 

Ông Lục quay đầu liếc mắt nhìn con trai lớn, vẻ mặt nhạt đi: “Rốt cuộc cũng chịu về nhà này rồi à?”

 

Dựa vào trong lòng ông ta người phụ nữ như không tồn tại nước mắt, oán trách nói: “Đứa nhỏ này, cuối cùng biết trở về thăm cha mẹ!”

 

Nhưng mà bề ngoài bà ta nhiệt tình, ánh mắt lại không hề gợn sóng.

 

Người phụ nữ này cả ngày tự cho mình là bà chủ nhà họ Lục, kì thực là người thứ ba chim cưu chiếm tổ chim khách.

 

Thanh niên ngồi ở xa nhất thân thể căng thẳng, cau mày, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hành động của Lục Cảnh Hành.

 

Y tên là Lục Tử Hành, là em trai do mẹ kế mang đến.

 

Nói là em trai, trên thực tế ngày sinh của bọn họ chỉ kém một tháng. Có nghĩa là khi mẹ Lục Cảnh Hành mang thai, cha hắn đã...

 

Cha lạnh lùng, mẹ kế dối trá, em trai có ý đồ xấu.

 

Cái nhà này, mỗi lần trở về đều khiến Lục Cảnh Hành cảm thấy buồn nôn.

 

Lòng bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, chợt buông ra. Hắn lạnh lùng mở miệng: “Tôi tới lấy lại quyền thừa kế.”

 

Nghe vậy, cha hắn lập tức trầm mặt: “Cha đã tuyên bố cho Tử Hành vào tập đoàn Lục thị làm quản lý, con muốn lấy, chỉ có mấy công ty nhỏ và cửa hàng cho con.”

 

Lục Cảnh Hành nhìn thẳng vào mắt cha hắn, ánh mắt lạnh thấu xương như đao rút ra: “Lúc trước mẹ tôi qua đời, ông đã ký thoả thuận bảo đảm sản nghiệp nhà họ Lục đều do tôi kế thừa.”

 

Ông Lục bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho không nói nên lời. Năm năm không gặp, đứa con trai này trở nên cực kỳ xa lạ!

 

Rất nhanh, ông ta thẹn quá hóa giận: “Lục thị là của tao, tao muốn cho ai thì cho người đó!”

 

Mẹ kế gật đầu phụ họa: “Đúng vậy Cảnh Hành, con là anh trai, nhường em trai là việc nên làm...”

 

32、

 

Hoá khí trong lòng Lục Cảnh Hành trào dâng, khóe môi lạnh lùng giương lên: “Được, được, để cho tên tạp chủng kia dựa vào bản lĩnh của mình tới lấy đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc/chuong-3132.html.]

Nói xong, hắn đi thẳng qua phòng khách, lên lầu!

 

Sắc mặt Lục Tử Hành khó coi, không chút nghĩ ngợi liền chạy lên theo.

 

Y ngăn chặn đường đi của Lục Cảnh Hành, lộ ra vẻ mặt ác độc vặn vẹo: “Anh Hai, anh còn mặt mũi nào trở về?”

 

Lục Tử Hành tràn đầy tự tin chờ anh trai mình trở nên sợ hãi thất sắc.

 

Y không ngờ, Lục Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, giọng nói thâm trầm: “Nhà có rắn và chuột, tôi cũng không thích đâu.”

 

Lục Tử Hành khó có thể tin trợn to mắt, trong lòng tràn ngập oán giận.

 

Bỗng nhiên, y nhớ tới cái gì đó, ác liệt châm chọc nói: “Lục Cảnh Hành, vợ của anh bị chính anh tự tay ép c..hết, anh cảm giác như thế nào?”

 

Vừa dứt lời, Lục Tử Hành đã cảm giác bị ánh mắt độc ác như rắn độc quấn lấy!

 

Đột nhiên nhìn Lục Cảnh Hành, giống như rơi xuống vực sâu không thấy đáy.

 

Ánh mắt đáng sợ như vậy, Lục Tử Hành chưa từng thấy qua. Cả người y cứng đờ, mồ hôi lạnh không ngừng thấm đẫm sau lưng.

 

Một lát sau, Lục Cảnh Hành cười khẩy, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Tôi sẽ làm cho mẹ con các người mất hết tất cả, thân bại danh liệt.”

 

Huyệt thái dương Lục Tử Hành co giật, nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh có năng lực này sao? Quanh năm ở bên ngoài đua xe, không biết tự lượng sức mình sao?”

 

“Xem ra mày và người nhà họ Lục đều đã quên, tao là một con sói, sói ngửi thấy mùi m..áu tươi, sẽ xông lên cắn xé đấy. Tao rời nhà trốn đi năm năm, không có nghĩa là từ nay quên toàn bộ thủ đoạn kinh doanh!”

 

Lục Cảnh Hành giơ tay kéo y ra, bước nhanh vào trong phòng.

 

Cánh cửa đóng sầm lại.

 

Lục Cảnh Hành quyến luyến nhìn trang trí trong phòng, đây là phòng của mẹ hắn, tất cả đều không thay đổi.

 

Mẹ... đầu hắn đau muốn nứt ra.

 

Nửa năm nay, gần như mỗi đêm Lục Cảnh Hành đều mất ngủ, sắp hành hạ hắn đến điên rồi.

 

Ngày qua ngày sự nhớ nhung càng mãnh liệt, không phải người bình thường có thể thừa nhận.

 

Hắn nhớ mẹ, lại càng điên cuồng nhớ Kỷ Chỉ Y.

 

Chỉ có lúc ở một mình, hắn mới có thể thể hiện ra sự yếu đuối trong chốc lát.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Trong vô thức, Lục Cảnh Hành ngủ thiếp đi.

 

Hắn mơ một giấc mơ, mơ thấy mẹ mình đang nấu canh trong bếp, trên bếp nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

 

Lục Cảnh Hành bỗng nhiên nhớ tới đoạn ký ức bị mình quên lãng này.

 

Hắn nhanh chóng xông lên phía trước, nhưng mà lại chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình cầm lấy một con d.a.o gọt hoa quả, đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c của mình!

 

Thoáng chốc m..áu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ hai mắt cậu bé Lục Cảnh Hành!

 

“Mẹ ơi!” Hắn gào lên, nhưng mẹ hắn trong mộng lại không nghe thấy.

 

Liễu Như Yên cứng ngắc quay đầu, lúc này mới nhìn thấy con trai đứng ở cửa, nhìn thấy toàn bộ quá trình bà tự sát.

 

Trước khi c..hết, hai dòng nước mắt bằng m..áu chảy ra từ mắt, bà gào thét: “Là cha con ép mẹ c..hết, ông ta muốn mẹ c..hết!”

 

Cậu bé Lục Cảnh Hành đơ người không nhúc nhích.

 

Không biết qua bao lâu, Liễu Như Yên hoàn toàn mất đi ý thức, c..hết không nhắm mắt, cha hắn mới chạy vào.

 

Ông ta sửng sốt, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Liễu Như Yên, thuận miệng nói: “Quản gia, ông mang cô ta về nhà họ Liễu chôn cất. Xử lý Công ty giải trí bên kia một chút, từ nay về sau trên đời không có Liễu Như Yên.”

 

Nữ minh tinh từng nổi tiếng khắp cả nước, cứ như vậy lặng lẽ bị xóa dấu vết, giống như chưa bao giờ tồn tại.

 

Chưa đầy mấy tháng, cha hắn Cảnh Hành đã đón tình yêu đích thực và đứa con hoang vào cửa.

 

Lục Cảnh Hành bị kích thích, vẫn ầm ĩ, cha hắn không thể không tẩy não hắn: “Cha và mẹ kế mới là tình yêu đích thực, người phụ nữ kết hôn thương mại không hề có chút tình cảm, chỉ có mối tình đầu mới là khắc cốt ghi tâm nhất.”

 

Cậu bé Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm cha mình, khàn khàn hỏi: “Là như vậy sao?”

 

Cha hắn gật đầu, bỏ mặc hắn, đi chơi với mẹ kế.

 

Dần dần, cơ chế phòng ngự của đại não khiến Lục Cảnh Hành quên đi chuyện cực kỳ đau đớn này.

 

Chỉ có tiềm thức vẫn nhiều lần nói cho hắn biết, người phụ nữ kết hôn thương mại, đều không xứng được yêu, không nên yêu.

 

Nhưng từ khi Kỷ Chỉ Y tự sát c..hết, ký ức chôn sâu từng chút từng chút lan tràn lên, cuối cùng chui ra khỏi đất.

 

Vốn dĩ... hắn chỉ quên thôi!

 

Nhưng tại sao ông trời lại muốn hắn quên?!

 

Lục Cảnh Hành bừng tỉnh, sờ chăn bên cạnh, bàn tay lạnh lẽo.

 

Loading...