Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết thúc - Chương 25+26

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:35:42
Lượt xem: 286

25、

 

“Cậu Lục, cậu xác định không?” Đầu kia truyền đến thanh âm giống như chuông.

 

Chú Chung từng làm trợ lý cho mẹ của Lục Cảnh Hành hai mươi năm, là người có thể cho hắn sự giúp đỡ đáng tin cậy.

 

Lục Cảnh Hành muốn trở về trung tâm quyền lực hào môn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là liên lạc với chú Chung.

 

Nếu muốn tra thân phận hành tung của một người rất dễ dàng. Nhưng chuyện này, Lục Cảnh Hành cần quan sát nhiều hơn.

 

“Đúng vậy, tôi rất chắc chắn.” Lục Cảnh Hành dừng một chút: “Đúng rồi, nhân tiện điều tra luôn người đàn ông bên cạnh cô ấy, lúc điều tra không nên kinh động bọn họ.”

 

“Tôi hiểu rồi.”

 

Cúp điện thoại, Lục Cảnh Hành thở ra một hơi thật sâu.

 

Các đội viên đi theo phía sau hắn khi nghe được đoạn đối thoại này lại nhao nhao trừng to mắt, muốn nói lại thôi.

 

A Hạo dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hành: “Lão đại, anh lại... ảo tưởng chị dâu còn sống à?”

 

Nửa năm qua, lão đại thật giống như điên rồi, thường xuyên gọi chị dâu tên, còn nói nhìn thấy cô. Nhưng mỗi lần đều chỉ là ảo giác do quá nhớ nhung mà có, đi khám bác sĩ cũng vô dụng.

 

Lục Cảnh Hành chắc chắn nói: “Lần này, là thật.”

 

Nói xong, hắn bỏ qua phản ứng của các thành viên trong đội, đi về phía trước.

 

Tim Lục Cảnh Hành đập nhanh không ngừng, đáy mắt ẩn chứa sự điên cuồng nóng rực.

 

“Nếu để cho anh biết, em thật sự là Kỷ Chỉ Y, không phải là người khác... Cho dù em muốn trốn, anh cũng sẽ không buông tay!”

 

Bên kia.

 

Kỷ Chỉ Y và Tịch Chu đến một thị trấn nghỉ dưỡng ở Mỹ. Hiện tại cha mẹ cô đang ở đây.

 

Nửa năm qua, Lục Cảnh Hành chuyển cho bọn họ rất nhiều tiền, còn đề nghị có thể giúp bọn họ vực dậy công ty.

 

Ông Kỷ khéo léo từ chối, nói cuộc đời này chỉ muốn an bình.

 

Vì thế Lục Cảnh Hành nhờ người sắp xếp cho bọn họ, không can thiệp nữa.

 

Biết được địa chỉ của cha mẹ, Kỷ Chỉ Y liền muốn đến thăm bọn họ, báo bình an.

 

Vừa vào cửa, mẹ Kỷ không nhịn được đỏ mắt: “Chỉ Y, gần đây con thế nào?”

 

Cha cô đứng ở một bên, chăm chú nhìn con gái.

 

Cho đến khi phát hiện cô không tiều tụy mà còn béo lên, vui mừng lộ ra một nụ cười không tiếng động.

 

Kỷ Chỉ Y nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Cha, mẹ, con rất tốt, anh Chu chăm sóc con rất tốt, con rất vui. Lần này đến Mỹ du lịch thuận đường thăm cha mẹ, còn mang đặc sản của Giang Thành cho cha mẹ.”

 

“Được được được, Tiểu Chu là đứa bé ngoan.” mẹ Kỷ Chỉ Y vui mừng.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Người cha luôn trầm mặc của cô cũng cảm thán: “Đúng vậy, giao Chỉ Y cho cậu ấy, tôi rất yên tâm.”

 

“Lúc trước là cha mẹ có lỗi với con... Con gái của mẹ, làm cho con chịu khổ...” Nói xong, mẹ cô nghẹn ngào.

 

Kỷ Chỉ Y vội vàng tiến lên đỡ mẹ, vỗ nhẹ lưng của bà trấn an: “Được rồi, được rồi, mẹ... chúng ta không nói chuyện trước kia nữa, hiện tại cả nhà chúng ta đang rất tốt, đáng để vui vẻ!”

 

Lúc này mẹ Kỷ Chỉ Y mới cười trong nước mắt.

 

“Được được được... Cha mẹ không thương con vô ích! Người một nhà chúng ta phải bình an!”

 

Nửa năm nay Kỷ Chỉ Y ở chỗ Tịch Chu tiếp nhận trị liệu, không đến thăm cha mẹ.

 

Kỳ thật chuyện lúc trước, Kỷ Chỉ Y không oán bọn họ, chỉ tự trách bản thân không thể giúp được người nhà. Cha mẹ rất yêu cô, chỉ là nhất thời xúc động làm sai chuyện, không có gì không thể hòa giải.

 

Bây giờ người một nhà lại đoàn tụ, thật tốt.

 

Một nhà ba người ngồi trên sô pha tán gẫu việc nhà, vui vẻ hòa thuận.

 

Tịch Chu đứng một bên rất tự nhiên buông hành lý, cầm tạp dề đi vào trong bếp.

 

Mẹ Kỷ Chỉ Y thấy thế vội vàng nói: “Ai nha, Tiểu Chu con hiếm khi ra ngoài chơi một lần, cũng đừng xuống bếp, để mẹ làm! Mẹ làm sườn chua ngọt Chỉ Y thích ăn nhất!”

 

Tịch Chu quay đầu lại, khóe môi gợi lên độ cong dịu dàng.

 

“Dì cứ nghỉ ngơi đi, để con làm là được rồi.”

 

Anh tay chân nhanh nhẹn cho phòng bếp sắp xếp, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

 

Nhìn bóng lưng đáng tin cậy của Tịch Chu, cha mẹ Kỷ Chỉ Y liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Trải qua nửa năm ở chung, hai người bọn họ càng ngày càng yêu thích chàng trai này.

 

Không ai chú ý tới, kỳ thật bầu không khí giữa Tịch Chu và bọn họ càng ngày càng giống người một nhà.

 

Kỷ Chỉ Y đang cầm đặc sản, bỗng nhiên nhìn thấy mẹ mình thần bí đến gần, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: “Chỉ Y, con nói thật với mẹ, con có ý định yêu đương với Tiểu Chu không?”

 

26

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc/chuong-2526.html.]

 

Sau khi nghe rõ, Kỷ Chỉ Y bỗng dưng đỏ mặt.

 

Cô vội vàng khoát tay: “Không có, con vẫn xem anh Chu là anh trai...”

 

Nói thì nói như vậy, Kỷ Chỉ Y lại cảm thấy trái tim lỡ nhịp.

 

Nửa năm qua, đối với sự dịu dàng săn sóc của Tịch Chu, cô đều nhớ rõ, cũng rất cảm kích. Nhưng loại chuyện tình cảm này không cách nào khống chế, trái tim cô đã sớm đầy thương tích, trong khoảng thời gian ngắn không quan tâm đến người khác.

 

Huống chi, Tịch Chu căn bản không có ý thổ lộ.

 

Kỷ Chỉ Y thậm chí không cảm thấy Tịch Chu sẽ thích mình.

 

Lúc gặp Tịch Chu, là lúc cô chật vật nhất, đau khổ thảm thiết nhất. Ai lại thích một người tàn tạ không chịu nổi như vậy chứ?

 

Tịch Chu thật giống như xuất hiện ở chùm ánh sáng thứ hai trong sinh mệnh Kỷ Chỉ Y.

 

Tia sáng đầu tiên đã bị Lục Cảnh Hành tự tay dập tắt, còn Tịch Chu cho cô sinh mệnh lần thứ hai.

 

Anh là ân nhân, là bạn, là thân nhân của cô, tình cảm của cô đối với Tịch Chu không chỉ dùng cảm tình để hình dung, mà còn vượt qua tất cả!

 

Cho nên Kỷ Chỉ Y cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không có ý nghĩ gì với Tịch Chu.

 

Thậm chí cô cảm thấy, khả năng mình cô độc đến già còn lớn hơn.

 

“Ồ, như vậy à...” mẹ Kỷ Chỉ Y rõ ràng có chút thất vọng.

 

Ánh mắt cha cô sáng quắc nhìn Kỷ Chỉ Y, như có điều suy nghĩ.

 

Không tới nửa giờ, Tịch Chu đã bưng thức ăn ra.

 

Anh cười nói: “Mau tới rửa tay, nhân lúc còn nóng ăn, xem tay nghề của con có tiến bộ hay không.”

 

Một người đàn ông đẹp trai, mặc tạp dề hoa nhỏ của mẹ Kỷ Chỉ Y, tay bưng đồ ăn vừa làm xong mang lên bàn ăn. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng quái dị, rồi lại có vẻ vô cùng ấm áp.

 

Vẻ mặt Tịch Chu vẫn như thường, tựa như không nghe thấy đối thoại trong phòng khách. Nhưng lúc xoay người, anh nhìn Kỷ Chỉ Y thật sâu: “Chỉ Y, buổi tối cùng đi ngắm biển không?”

 

Kỷ Chỉ Y ngẩn người, rất nhanh cười: “Được, đây chính là ước định lúc trước của chúng ta.”

 

Bốn người cùng ngồi xuống ăn cơm, cười đùa vui vẻ.

 

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến tối, Tịch Chu dẫn Kỷ Chỉ Y ra ngoài.

 

Hai người đi tới một hải đảo cực kỳ nổi danh gần trấn nhỏ.

 

Lúc này đã gần 12 giờ đêm.

 

Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng lấp lánh soi xuống mặt biển với những gợn sóng lăn tăn.

 

Ánh mắt Kỷ Chỉ Y nhìn biển đêm, bất giác khơi dậy hồi ức không tốt về đêm cô tự sát.

 

Lần tuyệt vọng và đau đớn đó vẫn cắm rễ thật sâu trong đầu, hơi không để ý sẽ điên cuồng toát ra.

 

Cũng là đêm như vậy, cùng biển như vậy...

 

Cô cảm thấy vô cùng khó thở, như có vật vô hình nào đóc đè lên ngực.

 

Kỷ Chỉ Y há miệng, khó thở như cá sắp c..hết, tim đập kịch liệt vì nỗi đau trong quá khứ!

 

Sự khủng hoảng và chán ghét bản thân giống như cỏ dại điên cuồng sinh sôi nảy nở, một khi bắt đầu liền khó có thể dừng lại.

 

Kỷ Chỉ Y ngồi xổm xuống, ôm chặt da đầu mình, nhắm chặt mắt lại.

 

Nhưng cô đã quên, bên cạnh còn có người.

 

Tịch Chu nửa quỳ trước mặt Kỷ Chỉ Y, nâng mặt cô lên, từng chút từng chút xoay cô lại nhìn thẳng mình.

 

“Anh đã từng dạy em như thế nào?”

 

Kỷ Chỉ Y ngây ngốc nhìn ánh mắt cứng rắn lại không mất đi vẻ ôn hòa của anh, nhất thời nghĩ đến: “... Em, em thật khó chịu. Tịch Chu, em cảm giác được bản thân mình thật khó chịu...

 

Ánh mắt Tịch Chu lo lắng nhưng vẫn gật đầu: “Khó chịu thì phải nói ra, không nói ra anh làm sao giúp em đây?”

 

Anh dùng lực nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cứng ngắc của Kỷ Chỉ Y, ôm cô vào trong n.g.ự.c an ủi: “Em không phải một mình, em có thể kể cảm nhận của mình với người mình tin tưởng. Chỉ Y... Anh mang em tới đây là vì để cho em quên đi đoạn ký ức kia.”

 

Cổ họng Kỷ Chỉ Y chua xót, hốc mắt dần dần tích tụ hơi nước.

 

“Anh Chu, em cảm thấy em không quên được...”

 

Tịch Chu lắc đầu: “Sau này, em nhìn thấy biển đêm sẽ nhớ tới có người từng giữ chặt em, ở bên cạnh em. Anh muốn dùng ký ức vui vẻ nhất, thay thế ký ức buồn của em.”

 

Trái tim Kỷ Chỉ Y như bị đập mạnh, ngay cả đau đớn cũng chậm lại.

 

Anh hỏi: “Em có biết vì sao anh lại ở bờ biển Giang Thành, kịp thời cứu em về không?”

 

Kỷ Chỉ Y sững sờ.

 

Tịch Chu cười cười: “Bởi vì anh luôn bảo vệ ở nơi em không nhìn thấy... Từ rất lâu trước đây, anh đã bắt đầu chú ý đến em rồi.”

 

Loading...