Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kết thúc - Chương 21+22

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:35:02
Lượt xem: 439

21 、

 

Chuyện gì xảy ra?!

 

Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm điện thoại, run rẩy lật xem từng cái một.

 

[Nghe nói Kỷ Chỉ Y nhảy xuống biển đã c..hết? Thật hay giả? Không phải là lăng xê cọ nhiệt độ đấy chứ!]

 

[Thật đó, nghe nói Nhà họ Kỷ tổ chức tang lễ cho Kỷ Chỉ Y, ảnh chụp lén đã truyền ra ngoài! Tin tức nói: người nhảy xuống biển sau đó không vớt được, khẳng định đã c..hết.]

 

[C..hết thật là tốt, loại người không biết xấu hổ này không xứng sống! Đi c..hết đi c..hết đi...]

 

[Trước khi c..hết phải trả tiền trước! Kỷ Chỉ Y hãy đem công quỹ ngầm trả lại cho Lục Xa Thần!]

 

[C..hết thật tốt, mở sâm banh. Đêm nay ăn lẩu chúc mừng tiểu tiện nhân tự sát.]

 

Tất cả bìh luận đều là nhục mạ và kì thị Kỷ Chỉ Y!

 

Ngay cả cái hot search lúc trước ngầm chiếm công quỹ cũng bị lật ra, bị đóng đinh trên cột sỉ nhục.

 

Càng nhìn, càng cảm thấy hít thở không thông, trái tim giống như ngâm vào vũng lầy, không ngừng trầm xuống!

 

Lục Cảnh Hành rất ít khi lên mạng, cho tới bây giờ, mới biết được lúc trước trên mạng toàn những lời độc ác đối với Kỷ Chỉ Y.

 

Hai mắt hắn đỏ bừng, b.ắ.n ra sát khí sắc bén như đao.

 

Nhìn thấy những lời lăng mạ Kỷ Chỉ Y, hắn hận không thể g..iết người!

 

Lúc trước Chỉ Y có nhìn thấy những thứ này không? Lúc ấy cô sẽ nghĩ như thế nào...

 

Vừa nghĩ tới Kỷ Chỉ Y bị ngàn người chỉ trích bất lực khổ sở, trái tim Lục Cảnh Hành đau nhói.

 

Tần Dật lo lắng nói: “Lão đại, lúc trước Thẩm Lạc Yên nói chuyện này ra, làm hại chị dâu bị toàn mạng bôi nhọ. Hiện tại không biết tin tức rò rỉ ở đâu...”

 

Lục Cảnh Hành nhắm mắt lại, nắm tay siết chặt, hồi lâu sau buông ra: “Tôi lập tức phát văn làm sáng tỏ!”

 

Hắn cầm lấy di động của mình, đăng nhập vào tài khoản đã lâu không login.

 

Trên tài khoản tick V, Lục Cảnh Hành nhanh chóng đăng hợp đồng chuyển nhượng, cũng nghiêm túc tuyên bố một đoạn rất dài.

 

[Tay đua Lục Cảnh Hành: Kỷ Chỉ Y là vợ tôi, cũng là nhà đầu tư của câu lạc bộ đua xe Cảnh Hành.

 

Cô ấy không biển thủ công quỹ, câu lạc bộ có thể có ngày hôm nay, không thể thiếu sự giúp đỡ của cô ấy. Cô ấy là ân nhân, là người yêu của tôi.

 

Ngoài ra, tôi sẽ kiện Thẩm Lạc Yên, giả mạo sổ sách để hãm hại vợ tôi, bôi nhọ danh dự vợ tôi trên mạng. Thẩm Lạc Yên đã sợ tội tự sát, món nợ cô ta nợ, tôi sẽ tiếp tục kiện người nhà cô ta.

 

Thêm một điều nữa, nếu có ai dám chỉ trích phỉ báng vợ tôi, tôi sẽ gửi thư cho luật sư, tuyệt đối không nhân nhượng!]

 

Sau khi tuyên bố xong, Lục Cảnh Hành cũng không mở ra xem phần bình luận đang điên cuồng của cộng đồng mạng, mà hít thở thật sâu, thở ra một hơi.

 

Một đêm không ngủ, thể xác và tinh thần của hắn đã mệt mỏi không chịu nổi.

 

Sắp xếp công việc còn lại cho A Hạo và Tần Dật, hắn về phòng nghỉ nằm xuống trước.

 

Thân hình mệt mỏi ngã ầm xuống. Không quá một lát, Lục Cảnh Hành liền rơi vào giấc ngủ say.

 

Hắn có một giấc mơ.

 

Trong mơ, Kỷ Chỉ Y cả người đầy m..áu nằm trong nước biển, mặt mày tái nhợt.

 

Lục Cảnh Hành lớn tiếng gọi tên cô, nhưng không phát ra được âm thanh nào, cảnh tượng trước mắt giống như kịch câm.

 

Hắn điên cuồng xông lên ôm lấy cô, ấn người phụ nữ gầy gò vào ngực, liều mạng muốn ngăn chặn dòng m..áu chảy từ vết thương trên cổ tay cô.

 

Giây tiếp theo lại nhìn thấy Kỷ Chỉ Y mở mắt, nước mắt đầy máu, mở miệng: “Cảnh Hành, em đau quá, em đau quá...”

 

Lục Cảnh Hành bừng tỉnh, ngồi dậy.

 

Hắn gặp ác mộng và tỉnh dậy, thấy mình chỉ ngủ được 5 tiếng đồng hồ.

 

Hắn nhíu mày, bình phục nhịp tim hoảng loạn, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Bên cạnh không có hơi thở của cô... Ngủ không yên.

 

Lục Cảnh Hành cảm giác mình sắp điên rồi. Dạ dày đã lâu không ăn cơm, quặn đau như thiêu đốt.

 

Đói quá, rất muốn ăn cơm vợ làm.

 

Đồ ăn Kỷ Chỉ Y làm có mùi vị gì?

 

Lục Cảnh Hành bi ai nghĩ, hắn đã sớm không nhớ rõ.

 

“Chỉ Y... Chỉ Y, anh nhớ em...”

 

Trong phòng không có một bóng người, người đàn ông nhỏ giọng gọi tên người vợ đã mất, cay đắng lấp đầy môi lưỡi.

 

Rất lâu sau, Lục Cảnh Hành ăn qua loa một chút rồi ra ngoài.

 

Hắn lái xe tới câu lạc bộ Đông Thừa, đề nghị muốn gặp Tần Hoài một lần.

 

Khuôn mặt Lục Cảnh Hành đi lại ở Đông Thừa thật sự quá nổi bật, lễ tân còn tưởng rằng hắn tới bới móc, không ngờ là tìm người.

 

Lục Cảnh Hành rất thuận lợi gặp được Tần Hoài.

 

Vừa đẩy cửa ra, hai người đều giật mình.

 

Tần Hoài thay đổi rất nhiều, Lục Cảnh Hành có chút không nhận ra.

 

“... Tần Hoài, tôi tới xin lỗi anh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc/chuong-2122.html.]

Lục Cảnh đi tới trước mặt Tần Hoài, cuối đầu thật sâu: “Lúc trước người trong đội đua cùng với tôi nói gì nghe nấy, hiểu lầm anh, xin lỗi.”

 

Tần Hoài bình tĩnh nhìn hắn một cái, thở dài.

 

“Tôi thấy anh đã làm sáng tỏ trên mạng. Nếu đã giải quyết xong, vậy chuyện này cứ lật bài đi.” Tần Hoài khoát tay: “Nhưng lời xin lỗi này không nên nói với tôi, nói với vợ anh đi.”

 

Lục Cảnh Hành trầm mặc.

 

Mấy ngày nay trong đầu đã suy nghĩ cặn kẽ, hắn đã hạ quyết tâm. Sau một lúc lâu, hắn mở miệng lần nữa, như sấm sét: “Tôi dự định từ bỏ sự nghiệp đua xe, không lâu sau sẽ chủ động giải nghệ.”

 

22

 

Từ bỏ sự nghiệp đua xe? Giải nghệ?!

 

Tần Hoài khiếp sợ thốt ra: “Tại sao?!”

 

“Lúc trước vì giúp anh thực hiện giấc mộng, Kỷ Chỉ Y hao phí bao nhiêu công sức?”

 

Sắc mặt Tần Hoài trầm xuống: “Hiện tại thật vất vả mới nâng được anh lên ngai vàng Xa Thần, anh nói từ bỏ liền từ bỏ sao?”

 

Nhưng ánh mắt Lục Cảnh Hành nói cho Tần Hoài biết, đây là nghiêm túc.

 

“... Những năm này tôi đã phạm quá nhiều sai lầm, đánh mất bảo vật quan trọng nhất của đời mình, kết quả là cái gì cũng không bắt được. Sau khi Kỷ Chỉ Y c..hết, cuộc sống của tôi hoàn toàn rối loạn. Tôi không muốn trở lại câu lạc bộ không có cô ấy, mỗi lần bước lên sân thi đấu tôi đều nhớ đến cô ấy, giống như gông xiềng đến c..hết cũng không thể thoát khỏi.”

 

Sắc mặt Lục Cảnh Hành tiều tụy, không còn nhìn ra khí chất trước kia nữa, chỉ còn lại vẻ chán nản.

 

Tần Hoài rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, không nói được gì. Có thể làm cho người đàn ông này nên chán chường, thậm chí chủ động buông bỏ giấc mơ, là thật sự đau đến mức tận cùng.

 

Chỉ Y à Chỉ Y, nếu cô nhìn thấy hắn hôm nay, có thể dấy lên hy vọng tiếp tục sống hay không?

 

Tần Hoài vẫn rất tự trách, lúc trước không phát hiện trạng thái của Kỷ Chỉ Y không thích hợp. Đợi đến khi phát hiện ra, cô đã không còn.

 

Không chỉ có Lục Cảnh Hành, tất cả mọi người đều bị nhốt trong gông xiềng này, cùng với quá khứ phủ đầy bụi.

 

Bọn họ luôn cho rằng còn có thể gặp lại, lại không biết từ nay về sau là vĩnh biệt.

 

Lục Cảnh Hành cười khổ, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Tôi sẽ không giải tán đội đua, mà thay cô ấy trở thành nhà đầu tư mới, tiếp tục kinh doanh câu lạc bộ. Đây là tâm huyết của Chỉ Y, tôi sẽ bảo vệ đến cùng.

 

Tần Hoài không nhịn được thở dài, vành mắt ửng đỏ.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

“Khi nào thì giải nghệ?”

 

Lục Cảnh Hành trả lời: “Nửa năm sau giải đấu thế giới kết thúc, tôi sẽ tuyên bố giải nghệ.”

 

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ về nhà họ Lục, lấy lại quyền thừa kế của mình.

 

Có một điểm Lục Cảnh Hành không nói cho Tần Hoài, đó chính là hắn hoài nghi nhà họ Kỷ xuống dốc là do sau lưng có người giở trò.

 

Đối với nhà họ Lục, Lục Cảnh Hành không có tình cảm, nhưng hiện tại hắn đã hiểu, không có quyền lực ngay cả gia đình yêu thương cũng không giữ được.

 

Nếu như hắn còn ở trong giới kinh doanh, nhất định sẽ lập tức có được tin tức liên quan đến nhà họ Kỷ, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn. Như vậy, có thể bảo vệ nhà Kỷ Chỉ Y, cô có phải sẽ không tuyệt vọng như vậy hay không...

 

Sau khi tạm biệt Tần Hoài, Lục Cảnh Hành trở về nhà.

 

Trong phòng ngủ của Kỷ Chỉ Y, vẫn còn sót lại hơi thở nhàn nhạt thuộc về cô. Lục Cảnh Hành quyến luyến khẽ vuốt ve đồ vật cô đã dùng, nằm trên giường cô, vùi mình thật sâu vào gối. Chỉ có gối lên hơi thở của cô, hắn mới thoáng cảm thấy an tâm, đầu cũng không đau. Lục Cảnh Hành cúi đầu cười, hiện tại đến lượt hắn điên rồi.

 

Lảo đảo đứng dậy, Lục Cảnh Hành đi vào phòng bếp, thử tự mình nấu cơm. Nhưng hắn không thể làm tốt, chỉ miễn cưỡng có thể cho vào miệng, hình thức cũng khó coi.

 

Nhưng Lục Cảnh Hành ngâm nga hát, cao hứng mang thức ăn lên bàn ăn, lại đặt thêm một bộ bát đũa ở phía đối diện. Hắn vừa ăn, vừa nhẹ giọng nói với cái ghế không một bóng người: “Chỉ Y, tới ăn cơm. Anh làm thế nào, em có thích hay không?”

 

Ăn hết thức ăn, Lục Cảnh Hành lại tựa vào giường. Hắn phát hiện trên gối rơi xuống rất nhiều rất nhiều mảnh tóc, là của Kỷ Chỉ Y. Vì thế nhặt lên, cẩn thận cất kỹ.

 

Giờ phút này dáng vẻ của hắn giống như một con ch.ó nhỏ mất đi chủ nhân, tham lam ngửi một chút an ủi cuối cùng.

 

Lục Cảnh Hành cầm đôi búp bê trang sức kia lên, mang theo bên mình.

 

Trong mấy tháng này, hắn điên cuồng tham dự huấn luyện, bạt mạng đua xe. Lục Cảnh Hành thông qua hoạt động này để làm tê liệt chính mình, không để bản thân rảnh rỗi, một khi suy nghĩ sẽ bị hoài niệm và hối hận lấp đầy. Chỉ có bận rộn, mới có thể khiến hắn tạm thời quên lãng.

 

Các đội viên đều kinh hồn bạt vía, mỗi ngày lo lắng trạng thái tâm lý của lão đại.

 

Lục Cảnh Hành vẫn biểu hiện như không có việc gì, không khác gì trước kia. Nhưng cho dù là ai cũng nhìn ra được, trong mắt hắn không có ánh sáng.

 

……

 

Thời gian thoáng cái đã qua, nửa năm sau.

 

Lục Cảnh Hành dẫn đội đua bước lên máy bay đến hiện trường giải đấu thế giới.

 

Cửa lên máy bay, Lục Cảnh Hành để hành lý xuống, chuẩn bị đi toilet một chuyến.

 

Vừa xoay người đi vài bước, ánh mắt hắn vô tình liếc đến một bóng người, đột nhiên dừng lại.

 

Đôi mắt Lục Cảnh Hành co rụt lại, hai tròng mắt chợt b.ắ.n ra ánh sáng.

 

Người đến người đi, một bóng dáng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm nhanh nhẹn bước qua.

 

Người phụ nữ ngẩng đầu xem xét bảng chỉ đường, lộ ra một gương mặt ngoan ngoãn dịu dàng. Khuôn mặt này... dần dần trùng khớp với Kỷ Chỉ Y trong trí nhớ của Lục Cảnh Hành!

 

Hắn ngày đêm miêu tả khuôn mặt Kỷ Chỉ Y trong đầu, vĩnh viễn cũng sẽ không quên!

 

Trong lúc nhất thời, Lục Cảnh Hành quên cả thở, ngẩn ngơ tại chỗ.

 

Nhưng chỉ trong chốc lát, người phụ nữ đã biến mất khỏi đám đông. Lặng lẽ như nước rơi xuống biển.

 

Lục Cảnh Hành không chút nghĩ ngợi liền tiến lên, đẩy đám đông ra, chạy đến phía sau người phụ nữ đó, giữ chặt cánh tay đối phương!

 

“Là em sao...”

 

Loading...