Kết thúc một cuộc tình - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:40:25
Lượt xem: 66

9、

Khoảnh khắc đó, Kỷ Chỉ Y bi ai đến tim phổi đều tan nát, thấu tim thấu xương!

Lời nguyền rủa ác độc của hơn vạn người, không chống lại được một câu “Không quan tâm” của Lục Cảnh Hành!

Kỷ Chỉ Y gần như lảo đảo rời khỏi văn phòng.

Sau khi cô đi, Lục Cảnh Hành tiện tay cầm lấy tập tài liệu, nhưng căn bản không muốn mở ra xem, tiện tay đặt ở trong một đống tài liệu.

……

Rời khỏi câu lạc bộ, Kỷ Chỉ Y ngơ ngác ngác đi trên đường.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông di động đột ngột vang lên!

Kỷ Chỉ Y đờ đẫn nhận máy.

Đầu kia truyền đến giọng nữ xa lạ: “Cô Kỷ, tôi là y tá ở bệnh viện thành phố, cô hãy đến ngay khoa cấp cứu, cha cô đột nhiên đau tim...”

Tựa như một sấm sét ầm ầm nổ vang bên tai!

Kỷ Chỉ Y khó có thể tin, cuống quít hỏi: “Cha tôi bị làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên nhập viện?!”

Y tá muốn nói lại thôi: “Cô đã xem tin tức nhà họ Kỷ phá sản chưa? Cha cô nhất thời không chấp nhận được...”

Sắc mặt Kỷ Chỉ Y trắng bệch.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất đón xe đến bệnh viện thành phố.

Bên ngoài phòng bệnh 407.

Kỷ Chỉ Y đang muốn đi vào, trong nháy mắt, cửa được mẹ cô mở ra.

Hai mẹ con nhìn nhau.

Sắc mặt mẹ cô thay đổi, lập tức đẩy Kỷ Chỉ Y ra: “Mày tới làm gì? Không ngoan ngoãn ở lại nhà họ Lục, cố ý chạy tới đây khinh bỉ cha mày đúng không?”

Trái tim Kỷ Chỉ Y run lên, thấp giọng cầu xin: “Mẹ, con không có, mẹ cho con vào với cha...”

Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng mắng chửi của mẹ cô cắt đứt.

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con gái như cô!”

Ánh mắt mọi người xung quanh phòng bệnh đều bị động tĩnh nơi này đưa tới.

“Mẹ... Con cầu xin mẹ...”

Nghe thấy tiếng gọi run rẩy của Kỷ Chỉ Y, mẹ cô cũng đỏ mắt, bà nói: “Coi như tôi cầu xin cô, đừng gọi mẹ nữa, tôi không gánh nổi một tiếng gọi mẹ của bà Lục cô đâu.”

Nói xong, mẹ cô đóng sầm cửa lại.

Kỷ Chỉ Y bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy có một con d.a.o cùn khoét qua tim, đau đến mức cô gần như hít thở không thông.

Hồi lâu, cô mới cứng ngắc xoay người nhìn cửa sổ.

Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy cha mình nằm trên giường bệnh không biết chuyện, còn mẹ cô nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, đầy nước mắt.

Thoáng chốc, nước mắt Kỷ Chỉ Y không thể khống chế trào ra hốc mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-9.html.]

Không biết ngơ ngác nhìn bao lâu, cô mới rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài chẳng biết mưa to tầm tã lúc nào.

Kỷ Chỉ Y về đến nhà thì cả người ướt đẫm lạnh lẽo.

Cô ngơ ngác ngồi xuống, cả người giống như một bức tượng điêu khắc không một tiếng động.

Đại não lại bắt đầu ù ù, Kỷ Chỉ Y cuộn tròn lại, bóng tối trước mắt biến thành các loại mặt người

Mặt cha mẹ, mặt Lục Cảnh Hành, mặt người xa lạ... đều tràn ngập chán ghét, lạnh lùng, chỉ trích...

Biết rõ là ảo giác, nhưng Kỷ Chỉ Y lại không thể khống chế cảm xúc của mình.

Trong cổ họng, tràn ra chút áp lực đến cực hạn, cô khóc nức nở.

Kỷ Chỉ Y sụp đổ kêu to: “Không, không... Tôi biết, đều là lỗi của tôi...”

Cô lảo đảo chạy ra ban công, mở cửa sổ sát đất.

Lòng bàn chân lơ lửng, giống như đang dụ dỗ cô rơi xuống, tựa hồ sau khi nhảy xuống, có thể xong hết mọi chuyện, trốn tránh hết thảy đau khổ...

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa chuyển động, khiến Kỷ Chỉ Y hoảng hốt hoàn hồn!

Lục Cảnh Hành bước vào, liền thấy cửa sổ sát đất mở rộng, Kỷ Chỉ Y đứng ở rìa, cả người lung lay sắp đổ.

Hắn sửng sốt, lập tức cau mày quát lớn: “Cô lại đang làm cái gì thế?!”

Lúc này Kỷ Chỉ Y mới lấy lại tinh thần, cô lảo đảo đến gần Lục Cảnh Hành.

“Cảnh Hành, ôm em được không...” Giọng cô không ngừng run rẩy, ngay cả lời nói hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

“Cho dù một lát nữa cũng được, ôm em một cái, cho em một chút nhiệt độ cơ thể...”

Kỷ Chỉ Y dùng ánh mắt cầu cứu, nói ra khát vọng hèn mọn với Lục Cảnh Hành. Đây có lẽ là lần cầu cứu cuối cùng của cô...

“Cho nên, cầu xin anh, thương hại em một chút, thương hại em một chút...”

Lục Cảnh Hành dừng lại, từ trong tiềm thức cảm thấy dáng vẻ này của cô rất kỳ quái, nhưng mà không đợi hắn suy nghĩ nhiều, đã thấy Kỷ Chỉ Y đưa tay muốn chạm vào hắn.

Theo bản năng, hắn lùi lại.

Tay Kỷ Chỉ Y cứ như vậy cứng đơ giữa không trung!

Lục Cảnh Hành lập tức cau mày nói: “Tránh xa tôi ra, bẩn muốn c..hết.”

Trong đôi mắt dài hẹp kia, là sự lạnh lùng quen thuộc khắc cốt ghi tâm!

Nói xong, Lục Cảnh Hành xoay người trở về phòng.

“Đùng”, cửa phòng đóng chặt lại.

Còn một tiếng vang kia, giống như ghìm chặt ở trong lòng Kỷ Chỉ Y, đập nát bấy một chút hy vọng yếu ớt cuối cùng của cô.

Kỷ Chỉ Y kéo ra một nụ cười cứng ngắc còn khó coi hơn cả khóc.

Cô tựa như rơi vào vực sâu không lộ ra chút sáng, đưa mắt nhìn lại, không ai tới cứu cô.

Rất lâu sau, Kỷ Chỉ Y lấy điện thoại ra, đầu ngón tay run rẩy đánh hai chữ vào tiêu đề email.

“- Di thư.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...