Kết thúc một cuộc tình - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:38:17
Lượt xem: 48

35、

Kỷ Chỉ Y mím môi, đáp: “Bởi vì làm bánh ngọt sẽ làm cho tâm tình người ta sung sướng, người ăn cũng sẽ rất vui vẻ. Nhìn thấy thức ăn mình tự tay mình làm được người khác khen ngợi và ăn ngon là một chuyện rất hạnh phúc, rất có cảm giác thành tựu.

Nói xong, cô dừng bước, rũ mắt xuống: “Quên đi, nói với anh anh cũng sẽ không hiểu.”

Cánh môi Lục Cảnh Hành run rẩy, kéo ra một nụ cười khổ.

Hắn không biết chuyện này, đúng rồi, ngay cả cô thích cái gì hắn cũng không biết.

Lục Cảnh Hành, mày thật ng..u ngốc, thật đáng đời.

“Em đã thích, anh sẽ giúp em quảng cáo cửa hàng, để mọi người đều tới mua...”

“Không cần, anh Lục.” Kỷ Chỉ Y bất đắc dĩ cự tuyệt: “Khách hàng đã nhiều lắm rồi, tôi không thích cuộc sống quá bận rộn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi.”

Lục Cảnh Hành thấp giọng thỉnh cầu: “Chỉ Y... có thể đừng gọi anh xa cách như vậy không? Gọi anh là Cảnh Hành như trước kia, được không?”

Hắn cứ như vậy yên lặng đi theo Kỷ Chỉ Y, giống như một con ch.ó lớn bị vứt bỏ, vẻ mặt ỉu xìu.

Nếu người khác thấy Lục Cảnh Hành ăn nói khép nép như vậy, chỉ sợ sẽ giật mình.

Trái tim vốn đã yếu đuối của Kỷ Chỉ Y lập tức sụp xuống. Cô thở dài: “Anh không cần như vậy... Xưng hô cũng không thể thay đổi cái gì cả.”

Đúng vậy, cũng không thể thay đổi.

Nhưng Lục Cảnh Hành căn bản không thỏa mãn với những điều này.

Hai người đi thẳng tới quảng trường lớn của trung tâm thương mại.

Kỷ Chỉ Y ngồi xuống gần đài phun nước, lấy bánh mì trong giỏ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-35.html.]

Rất nhanh, những chú chó, mèo hoang vay quanh cô, tiến vào trong lòng cô ăn chực. Mỗi ngày, sau khi đóng cửa hàng, Kỷ Chỉ Y đều mang một ít bánh mì ra quảng trường cho chúng. Những con vật nhỏ này rất thích Kỷ Chỉ Y, thích bò người cô dụi tới dụi lui.

Kỷ Chỉ Y đã c..hết một lần giống như rửa sạch một lần, xua tan buồn bực trong lòng, chỉ còn lại hơi thở an bình lại dịu dàng, giống như gió nhẹ ngày xuân.

Cô ở giữa quảng trường, nhưng không phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn mình chăm chú.

Đại khái là Kỷ Chỉ Y nhập thần, được nhưng con vật nhỏ vây quanh, lộ ra nụ cười vui vẻ, dịu dàng. Cô cười rất lâu, ánh mắt lấp lánh.

Cách đó không xa, Lục Cảnh Hành nhìn đến mê mẩn, trái tim hắn như bị cái gì đó đ.â.m mạnh vào, đầu váng mắt hoa. Tim đập càng lúc càng nhanh, muốn nhảy ra khỏi cổ họng - -

Bỗng dưng, ánh mắt Lục Cảnh Hành ngưng đọng. Một người đàn ông cao lớn rất quen mắt từ trong đám đông đi tới, nói gì đó với Kỷ Chỉ Y.

Rất nhanh, cô đứng lên chuẩn bị theo người đàn ông rời đi.

Lục Cảnh Hành lập tức vọt tới, túm lấy Kỷ Chỉ Y: “Em muốn đi đâu?!”

Hắn mang thần sắc bất thiện nhìn lướt qua người đàn ông bên cạnh, nhớ ra anh chính người là lần trước ở sân bay, tự xưng là người yêu của Chỉ Y!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Cảnh Hành càng thêm u ám.

Người yêu nào? Người yêu của cô chỉ có một mình hắn!

Kỷ Chỉ Y bị một lực lớn kéo đến phát đau, cô tức giận: “Lục Cảnh Hành, anh có để yên không?!

Tịch Chu hung hăng nắm lấy tay Lục Cảnh Hành, đưa Kỷ Chỉ Y ra sau lưng. Mặt anh trầm như nước: “Anh Lục, tôi khuyên anh có chừng mực.”

Ánh mắt Lục Cảnh Hành tựa như băng, lăng trì toàn thân Tịch Chu.

Cánh tay Tịch Chu căng thẳng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Một lát sau, Lục Cảnh Hành bỗng nhiên lạnh lùng nhếch môi: “Cậu Tư nhà họ Tịch, Tịch Chu, chủ động buông bỏ quyền thừa kế và sản nghiệp, rời bỏ Bắc Kinh, bây giờ đã bị nhà họ Tịch xóa tên, anh có tư cách gì cướp người của tôi?”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...