Kết thúc một cuộc tình - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-07-06 12:17:59
Lượt xem: 52

26 、

 

Sau khi nghe rõ, Kỷ Chỉ Y bỗng dưng đỏ mặt.

Cô vội vàng khoát tay: “Không có, con vẫn xem anh Chu là anh trai...”

Nói thì nói như vậy, Kỷ Chỉ Y lại cảm thấy trái tim lỡ nhịp.

Nửa năm qua, đối với sự dịu dàng săn sóc của Tịch Chu, cô đều nhớ rõ, cũng rất cảm kích. Nhưng loại chuyện tình cảm này không cách nào khống chế, trái tim cô đã sớm đầy thương tích, trong khoảng thời gian ngắn không quan tâm đến người khác.

Huống chi, Tịch Chu căn bản không có ý thổ lộ.

Kỷ Chỉ Y thậm chí không cảm thấy Tịch Chu sẽ thích mình.

Lúc gặp Tịch Chu, là lúc cô chật vật nhất, đau khổ thảm thiết nhất. Ai lại thích một người tàn tạ không chịu nổi như vậy chứ?

Tịch Chu thật giống như xuất hiện ở chùm ánh sáng thứ hai trong sinh mệnh Kỷ Chỉ Y.

Tia sáng đầu tiên đã bị Lục Cảnh Hành tự tay dập tắt, còn Tịch Chu cho cô sinh mệnh lần thứ hai.

Anh là ân nhân, là bạn, là thân nhân của cô, tình cảm của cô đối với Tịch Chu không chỉ dùng cảm tình để hình dung, mà còn vượt qua tất cả!

Cho nên Kỷ Chỉ Y cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không có ý nghĩ gì với Tịch Chu.

Thậm chí cô cảm thấy, khả năng mình cô độc đến già còn lớn hơn.

“Ồ, như vậy à...” mẹ Kỷ Chỉ Y rõ ràng có chút thất vọng.

Ánh mắt cha cô sáng quắc nhìn Kỷ Chỉ Y, như có điều suy nghĩ.

Không tới nửa giờ, Tịch Chu đã bưng thức ăn ra.

Anh cười nói: “Mau tới rửa tay, nhân lúc còn nóng ăn, xem tay nghề của con có tiến bộ hay không.”

Một người đàn ông đẹp trai, mặc tạp dề hoa nhỏ của mẹ Kỷ Chỉ Y, tay bưng đồ ăn vừa làm xong mang lên bàn ăn. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng quái dị, rồi lại có vẻ vô cùng ấm áp.

Vẻ mặt Tịch Chu vẫn như thường, tựa như không nghe thấy đối thoại trong phòng khách. Nhưng lúc xoay người, anh nhìn Kỷ Chỉ Y thật sâu: “Chỉ Y, buổi tối cùng đi ngắm biển không?”

Kỷ Chỉ Y ngẩn người, rất nhanh cười: “Được, đây chính là ước định lúc trước của chúng ta.”

Bốn người cùng ngồi xuống ăn cơm, cười đùa vui vẻ.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến tối, Tịch Chu dẫn Kỷ Chỉ Y ra ngoài.

Hai người đi tới một hải đảo cực kỳ nổi danh gần trấn nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-26.html.]

Lúc này đã gần 12 giờ đêm.

Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng lấp lánh soi xuống mặt biển với những gợn sóng lăn tăn.

Ánh mắt Kỷ Chỉ Y nhìn biển đêm, bất giác khơi dậy hồi ức không tốt về đêm cô tự sát.

Lần tuyệt vọng và đau đớn đó vẫn cắm rễ thật sâu trong đầu, hơi không để ý sẽ điên cuồng toát ra.

Cũng là đêm như vậy, cùng biển như vậy...

Cô cảm thấy vô cùng khó thở, như có vật vô hình nào đóc đè lên ngực.

Kỷ Chỉ Y há miệng, khó thở như cá sắp c..hết, tim đập kịch liệt vì nỗi đau trong quá khứ!

Sự khủng hoảng và chán ghét bản thân giống như cỏ dại điên cuồng sinh sôi nảy nở, một khi bắt đầu liền khó có thể dừng lại.

Kỷ Chỉ Y ngồi xổm xuống, ôm chặt da đầu mình, nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cô đã quên, bên cạnh còn có người.

Tịch Chu nửa quỳ trước mặt Kỷ Chỉ Y, nâng mặt cô lên, từng chút từng chút xoay cô lại nhìn thẳng mình.

“Anh đã từng dạy em như thế nào?”

Kỷ Chỉ Y ngây ngốc nhìn ánh mắt cứng rắn lại không mất đi vẻ ôn hòa của anh, nhất thời nghĩ đến: “... Em, em thật khó chịu. Tịch Chu, em cảm giác được bản thân mình thật khó chịu...

Ánh mắt Tịch Chu lo lắng nhưng vẫn gật đầu: “Khó chịu thì phải nói ra, không nói ra anh làm sao giúp em đây?”

Anh dùng lực nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cứng ngắc của Kỷ Chỉ Y, ôm cô vào trong n.g.ự.c an ủi: “Em không phải một mình, em có thể kể cảm nhận của mình với người mình tin tưởng. Chỉ Y... Anh mang em tới đây là vì để cho em quên đi đoạn ký ức kia.”

Cổ họng Kỷ Chỉ Y chua xót, hốc mắt dần dần tích tụ hơi nước.

“Anh Chu, em cảm thấy em không quên được...”

Tịch Chu lắc đầu: “Sau này, em nhìn thấy biển đêm sẽ nhớ tới có người từng giữ chặt em, ở bên cạnh em. Anh muốn dùng ký ức vui vẻ nhất, thay thế ký ức buồn của em.”

Trái tim Kỷ Chỉ Y như bị đập mạnh, ngay cả đau đớn cũng chậm lại.

Anh hỏi: “Em có biết vì sao anh lại ở bờ biển Giang Thành, kịp thời cứu em về không?”

Kỷ Chỉ Y sững sờ.

Tịch Chu cười cười: “Bởi vì anh luôn bảo vệ ở nơi em không nhìn thấy... Từ rất lâu trước đây, anh đã bắt đầu chú ý đến em rồi.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...