Kết thúc một cuộc tình - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-06 00:23:48
Lượt xem: 132

22

Từ bỏ sự nghiệp đua xe? Giải nghệ?!

Tần Hoài khiếp sợ thốt ra: “Tại sao?!”

“Lúc trước vì giúp anh thực hiện giấc mộng, Kỷ Chỉ Y hao phí bao nhiêu công sức?”

Sắc mặt Tần Hoài trầm xuống: “Hiện tại thật vất vả mới nâng được anh lên ngai vàng Xa Thần, anh nói từ bỏ liền từ bỏ sao?”

Nhưng ánh mắt Lục Cảnh Hành nói cho Tần Hoài biết, đây là nghiêm túc.

“... Những năm này tôi đã phạm quá nhiều sai lầm, đánh mất bảo vật quan trọng nhất của đời mình, kết quả là cái gì cũng không bắt được. Sau khi Kỷ Chỉ Y c..hết, cuộc sống của tôi hoàn toàn rối loạn. Tôi không muốn trở lại câu lạc bộ không có cô ấy, mỗi lần bước lên sân thi đấu tôi đều nhớ đến cô ấy, giống như gông xiềng đến c..hết cũng không thể thoát khỏi.”

Sắc mặt Lục Cảnh Hành tiều tụy, không còn nhìn ra khí chất trước kia nữa, chỉ còn lại vẻ chán nản.

Tần Hoài rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, không nói được gì. Có thể làm cho người đàn ông này nên chán chường, thậm chí chủ động buông bỏ giấc mơ, là thật sự đau đến mức tận cùng.

Chỉ Y à Chỉ Y, nếu cô nhìn thấy hắn hôm nay, có thể dấy lên hy vọng tiếp tục sống hay không?

Tần Hoài vẫn rất tự trách, lúc trước không phát hiện trạng thái của Kỷ Chỉ Y không thích hợp. Đợi đến khi phát hiện ra, cô đã không còn.

Không chỉ có Lục Cảnh Hành, tất cả mọi người đều bị nhốt trong gông xiềng này, cùng với quá khứ phủ đầy bụi.

Bọn họ luôn cho rằng còn có thể gặp lại, lại không biết từ nay về sau là vĩnh biệt.

Lục Cảnh Hành cười khổ, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: “Tôi sẽ không giải tán đội đua, mà thay cô ấy trở thành nhà đầu tư mới, tiếp tục kinh doanh câu lạc bộ. Đây là tâm huyết của Chỉ Y, tôi sẽ bảo vệ đến cùng.

Tần Hoài không nhịn được thở dài, vành mắt ửng đỏ.

“Khi nào thì giải nghệ?”

Lục Cảnh Hành trả lời: “Nửa năm sau giải đấu thế giới kết thúc, tôi sẽ tuyên bố giải nghệ.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ về nhà họ Lục, lấy lại quyền thừa kế của mình.

Có một điểm Lục Cảnh Hành không nói cho Tần Hoài, đó chính là hắn hoài nghi nhà họ Kỷ xuống dốc là do sau lưng có người giở trò.

Đối với nhà họ Lục, Lục Cảnh Hành không có tình cảm, nhưng hiện tại hắn đã hiểu, không có quyền lực ngay cả gia đình yêu thương cũng không giữ được.

Nếu như hắn còn ở trong giới kinh doanh, nhất định sẽ lập tức có được tin tức liên quan đến nhà họ Kỷ, giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn. Như vậy, có thể bảo vệ nhà Kỷ Chỉ Y, cô có phải sẽ không tuyệt vọng như vậy hay không...

Sau khi tạm biệt Tần Hoài, Lục Cảnh Hành trở về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-22.html.]

Trong phòng ngủ của Kỷ Chỉ Y, vẫn còn sót lại hơi thở nhàn nhạt thuộc về cô. Lục Cảnh Hành quyến luyến khẽ vuốt ve đồ vật cô đã dùng, nằm trên giường cô, vùi mình thật sâu vào gối. Chỉ có gối lên hơi thở của cô, hắn mới thoáng cảm thấy an tâm, đầu cũng không đau. Lục Cảnh Hành cúi đầu cười, hiện tại đến lượt hắn điên rồi.

Lảo đảo đứng dậy, Lục Cảnh Hành đi vào phòng bếp, thử tự mình nấu cơm. Nhưng hắn không thể làm tốt, chỉ miễn cưỡng có thể cho vào miệng, hình thức cũng khó coi.

Nhưng Lục Cảnh Hành ngâm nga hát, cao hứng mang thức ăn lên bàn ăn, lại đặt thêm một bộ bát đũa ở phía đối diện. Hắn vừa ăn, vừa nhẹ giọng nói với cái ghế không một bóng người: “Chỉ Y, tới ăn cơm. Anh làm thế nào, em có thích hay không?”

Ăn hết thức ăn, Lục Cảnh Hành lại tựa vào giường. Hắn phát hiện trên gối rơi xuống rất nhiều rất nhiều mảnh tóc, là của Kỷ Chỉ Y. Vì thế nhặt lên, cẩn thận cất kỹ.

Giờ phút này dáng vẻ của hắn giống như một con ch.ó nhỏ mất đi chủ nhân, tham lam ngửi một chút an ủi cuối cùng.

Lục Cảnh Hành cầm đôi búp bê trang sức kia lên, mang theo bên mình.

Trong mấy tháng này, hắn điên cuồng tham dự huấn luyện, bạt mạng đua xe. Lục Cảnh Hành thông qua hoạt động này để làm tê liệt chính mình, không để bản thân rảnh rỗi, một khi suy nghĩ sẽ bị hoài niệm và hối hận lấp đầy. Chỉ có bận rộn, mới có thể khiến hắn tạm thời quên lãng.

Các đội viên đều kinh hồn bạt vía, mỗi ngày lo lắng trạng thái tâm lý của lão đại.

Lục Cảnh Hành vẫn biểu hiện như không có việc gì, không khác gì trước kia. Nhưng cho dù là ai cũng nhìn ra được, trong mắt hắn không có ánh sáng.

……

Thời gian thoáng cái đã qua, nửa năm sau.

Lục Cảnh Hành dẫn đội đua bước lên máy bay đến hiện trường giải đấu thế giới.

Cửa lên máy bay, Lục Cảnh Hành để hành lý xuống, chuẩn bị đi toilet một chuyến.

Vừa xoay người đi vài bước, ánh mắt hắn vô tình liếc đến một bóng người, đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt Lục Cảnh Hành co rụt lại, hai tròng mắt chợt b.ắ.n ra ánh sáng.

Người đến người đi, một bóng dáng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm nhanh nhẹn bước qua.

Người phụ nữ ngẩng đầu xem xét bảng chỉ đường, lộ ra một gương mặt ngoan ngoãn dịu dàng. Khuôn mặt này... dần dần trùng khớp với Kỷ Chỉ Y trong trí nhớ của Lục Cảnh Hành!

Hắn ngày đêm miêu tả khuôn mặt Kỷ Chỉ Y trong đầu, vĩnh viễn cũng sẽ không quên!

Trong lúc nhất thời, Lục Cảnh Hành quên cả thở, ngẩn ngơ tại chỗ.

Nhưng chỉ trong chốc lát, người phụ nữ đã biến mất khỏi đám đông. Lặng lẽ như nước rơi xuống biển.

Lục Cảnh Hành không chút nghĩ ngợi liền tiến lên, đẩy đám đông ra, chạy đến phía sau người phụ nữ đó, giữ chặt cánh tay đối phương!

“Là em sao...”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...