Kết thúc một cuộc tình - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:47:29
Lượt xem: 117

19、

Những lời này giống như một tia sét đánh vào đỉnh đầu Thẩm Lạc Yên. Nụ cười tươi đẹp của cô ta cứng đờ, bị hơi lạnh từ giọng nói của hắn làm cho chấn động.

“Cảnh Hành... Anh đang đùa với em sao?” Thẩm Lạc Yên trợn tròn mắt, âm cuối phát run.

Lục Cảnh Hành vẫn đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống cô ta. Hắn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta đang trở nên bối rối luống cuống.

Thẩm Lạc Yên nhìn ra, người đàn ông này nghiêm túc! Nụ cười của cô ta dần dần sụp đổ, thất thanh nói: “Anh không thích em sao? Nếu như anh đối với em không có chút tình cũ, vì sao còn muốn tìm em trở về?”

Lục Cảnh Hành lạnh lùng mở miệng: “Tôi chỉ là nhìn trúng sơ yếu lý lịch và năng lực làm việc ưu tú của cô, bỏ số tiền lớn mời cô tới, là muốn cô vì đội đua làm việc thật tốt, chứ không phải châm ngòi ly gián, bịa đặt sinh sự!”

“Smoke, nghĩa là Khói, chẳng lẽ không phải là bằng chứng anh vẫn còn tình cảm với em sao?”

Lục Cảnh Hành nhíu mày, cười giễu cợt: “Ai nói cho cô cái tên 'Smoke' này là vì cô mà đặt thế? Đó là kỷ niệm của tôi về mẹ, 'Smoke' là nghệ danh của mẹ tôi.”

Nói tới đây, trong mắt Lục Cảnh Hành lưu chuyển dịu dàng: “Bà ấy tên Như Yên. Một cái tên đã từng nổi tiếng khắp hải ngoại, hiện tại bị phong sát nên không còn mấy người nhớ rõ nữ minh tinh, Liễu Như Yên.”

Lần đầu tiên hắn lộ ra vẻ mặt như vậy.

Ký ức phủ bụi đã lâu, bỗng nhiên xé mở một khe nứt thấm m..áu, nhưng cũng đủ mềm mại.

“Không đúng, bà chủ nhà họ Lục căn bản cũng không có nghệ danh gì cả, bà ấy chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ ...” Đang nói Thẩm Lạc Yên bỗng nhiên im bặt. Cô ta mở miệng, lời chưa nói hết kẹt ở cổ họng, biến thành âm thanh khàn khàn. Rõ ràng là Lục Cảnh Hành cũng chư từng nói, bà chủ nhà họ Lục bây giờ là mẹ ruột của hắn.

Sắc mặt Thẩm Lạc Yên trở nên rất khó coi, không còn nắm chắc phần thắng như trước nữa, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Là cô phán đoán sai lầm! Làm sao có thể như vậy?!

Nhưng trái tim người đàn ông này lạnh lùng cứng rắn, tại sao lại chỉ dịu dàng với cô ta?

“Thẩm Lạc Yên, cho tới bây giờ tôi chưa từng nói tôi thích cô.” Lục Cảnh Hành chậm rãi nói: “Huống hồ... tôi ghét phản bội, ghét đến không thể tha thứ.”

Tim Thẩm Lạc Yên đập thình thịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-19.html.]

“Cảnh Hành, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi. Nhưng em cũng thật sự yêu anh...”

“Yêu tôi?”

Ngay sau đó, Lục Cảnh Hành từng bước đến gần, cả ký túc xá vang vọng tiếng giày da đạp trên mặt đất, giống như gõ vào trong lòng Thẩm Lạc Yên.

Sắc mặt cô ta chợt trầm xuống, hô hấp cứng lại.

Lục Cảnh Hành đi tới trước mặt cô ta, thản nhiên mở miệng: “Cô nói chia tay với tôi xong thì ngày hôm sau liền bay ra nước ngoài, ở chung với mập mờ với người ta, ở nước ngoài qua lại với đủ loại đàn ông... Đừng tưởng rằng cái gì tôi cũng không biết. Một người phụ nữ dày dặn tình trường, có tư cách gì nói yêu?”

Sắc mặt Thẩm Lạc Yên trắng bệch. Cô ta cho rằng mình giấu rất kỹ, thế nhưng Lục Cảnh Hành lại biết...

Lục Cảnh Hành khẽ cười một tiếng, đáy mắt xẹt qua chán ghét lạnh như băng. Cảm xúc đáy mắt hắn bị Thẩm Lạc Yên bắt được, đau đớn thật sâu trong mắt cô ta!

Thẩm Lạc Yên tức giận chuyển thành cười, nhịn không được từng câu từng chữ hét lớn: “Vậy thì sao? Tôi và bọn họ đều theo nhu cầu mà thôi! tôi chỉ muốn giẫm lên những người đàn ông kia, từ từ leo lên, leo lên thật cao!”

Cô ta là kiểu phụ nữ m.á.u l..ạnh, ngoại trừ máy móc ra cái gì cũng không quan tâm.

Từ nhỏ Thẩm Lạc Yên đã mơ ước trở thành một thợ sửa chữa. Nhưng cho dù kỹ thuật của cô ta tốt thế nào, thông minh hơn đàn ông thế nào, cô ta cũng vĩnh viễn bị kỳ thị, bị những thợ sửa chữa nam khác chèn ép.

Cô ta không cam lòng, dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì cô ta là phụ nữ cho nên phủ định nhiều năm cố gắng của cô ta sao?

Thẩm Lạc Yên tuyệt vọng, nhưng lại hết tuyệt vọng. Bởi vì cô ta phát hiện vẻ đẹp của mình có giá trị lớn hơn.

“Tôi hận, tôi hận, chỉ có làm như vậy tôi mới có thể đạt thành tựu tôi vốn nên đạt được?!”

Ngực Thẩm Lạc Yên thở phập phồng gấp gáp, hai mắt đỏ ngầu, ý cười lệch lạc: “Anh có biết tôi chán ghét Kỷ Chỉ Y đến mức nào không? Tôi ghen tị cô ta từ nhỏ cái gì cũng có, cũng khinh thường cô ta! Cô ta c..hết rồi, tự sát đúng không? Anh có biết trong lòng tôi thoải mái bao nhiêu, vui vẻ bao nhiêu không?

“Chát!” Lục Cảnh Hành giơ tay, hung hăng tát cô ta một cái!

Vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm đến dọa người, đáy mắt ánh sáng đỏ lạnh như băng!

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...