Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẹo Bông Khi Ấy, Còn Đâu? - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:12:49
Lượt xem: 1,312

Bà xoa xoa tay, ánh mắt nhìn Chu Việt đầy dò xét, càng nhìn càng sáng, cuối cùng còn tiến lại gần thêm vài bước.

 

"Cậu thích con gái tôi à?"

 

"Muốn cưới nó? Hay chỉ muốn chơi đùa chút thôi?"

 

Nghe lời mẹ tôi, Chu Việt sững người, có chút không hiểu: "Ý bà là gì?"

 

Nụ cười trên mặt mẹ tôi càng sâu, lòng bàn tay giơ lên.

 

“Nếu muốn cưới nó, thì phải tỏ chút thành ý chứ. Không nói đến ba hay năm trăm ngàn, ít nhất cũng phải cho một căn nhà để con trai tôi lấy vợ. Còn về chiếc xe của cậu, con trai tôi cũng rất thích. Cậu làm anh rể thì phải chuẩn bị sẵn sàng nhà, xe, và còn tìm việc cho nó nữa, tôi mới đồng ý cho hai người cưới nhau.”

 

“Còn nếu chỉ muốn chơi bời thì bọn tôi làm cha mẹ cũng không để cậu thiệt thòi đâu. Tôi thấy cậu có vẻ là người giàu có, con gái tôi trong trắng lắm, chưa từng nắm tay đàn ông, vẫn là một cô gái ngây thơ. Lần đầu tiên thì cậu phải đưa tôi mười ngàn, sau đó mỗi lần sẽ tính một ngàn. Thế nào?”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Những người qua đường ban đầu còn định lên tiếng giúp đỡ, nhưng khi nghe lời nói này, họ lập tức phẫn nộ.

 

Chu Việt cũng vậy, mắt mở to đầy kinh ngạc: “Các người có ý gì? Bán con gái sao?”

 

Chỉ có tôi, trong lòng thật sự không có chút gợn sóng nào.

 

Không phải ai cũng có may mắn được bố mẹ yêu thương, mà trong mắt họ, có thể bán tôi đi đã là nghĩ rằng tôi có giá trị rồi.

 

Thật buồn cười.

 

Tôi nhìn Chu Việt, giọng nói rất bình tĩnh: “Anh từng hỏi tôi, đến bên anh có phải là để kiếm tiền không. Bây giờ tôi có thể nói thẳng, đúng là tôi cần tiền, tôi muốn thoát khỏi gia đình này để sống cuộc đời của mình. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội anh, và tôi cũng sẽ không làm việc cho bố anh. Tôi cần tiền, nhưng không cần nhiều. Một công việc đủ nuôi sống bản thân là đủ rồi.”

 

Nghe tôi nói, Chu Việt trầm mặc, nhưng bố mẹ và Lâm Tông Diệu vẫn tiếp tục lải nhải.

 

Dường như họ lo lắng Chu Việt sẽ thấy cái giá đó quá đắt.

 

Trong quá trình mặc cả, họ hoàn toàn không xem tôi là con người, mà như một món hàng, thương lượng về giá tiền cuối cùng.

 

Tôi định rời đi thì Lâm Tông Diệu nắm lấy tôi.

 

“Ai cho cô đi? Cô là chị tôi thì phải nghĩ cách kiếm nhà xe cho tôi, hiểu chưa?”

 

Mẹ tôi cũng gật đầu, phụ họa: “Con bé này, ở đây mà còn giả bộ cao thượng gì chứ? Một đêm mà kiếm được ngần ấy tiền, mày nên thắp hương cảm tạ trời đất đi, biết không? Em trai mày là đàn ông trong nhà, mày là chị thì cho dù phải bán mình cũng phải lo cho nó. Nhân lúc mày còn giá trị, tự giác chút đi, hiểu chưa?”

 

Chu Việt không chịu đựng được nữa, đẩy Lâm Tông Diệu ra rồi chuẩn bị đưa tôi rời đi.

 

Lâm Tông Diệu là một tên lưu manh, từ nhỏ đến lớn rất vô lại, không lấy được tiền thì không bao giờ chịu dừng lại. Hắn lập tức tỏ vẻ mặt nhăn nhó, nhìn thấy cây gậy bên đường, cầm lên định đập vào đầu Chu Việt.

 

Tôi nhìn thấy cảnh này, liền đẩy mạnh Chu Việt ra, cây gậy đập vào lưng tôi, đau đến không thể chịu nổi.

 

Chu Việt kịp phản ứng lại, quay người tung một cú đ.ấ.m vào mặt hắn.

 

Rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai. Chẳng mấy chốc, nhiều chiếc xe đậu dọc đường, Lâm Tông Diệu, kẻ vừa hống hách, giờ như con cút, không dám nói một lời.

 

Về phần bố mẹ tôi, họ có lẽ nghĩ rằng mình là bậc cha mẹ, tay chống nạnh mắng tôi là đứa con bất hiếu, c.h.ế.t cũng đáng.

 

Chu Việt mặt mày khó chịu, trực tiếp kéo tôi lên xe.

 

“Cô muốn xử lý họ thế nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/keo-bong-khi-ay-con-dau/chuong-7.html.]

Suýt nữa làm Chu Việt bị thương, gia đình Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

 

“Sao? Cô muốn cầu xin cho họ à?”

 

Chu Việt trưng vẻ mặt chờ tôi mở lời, biểu cảm như thể chỉ cần tôi gật đầu, hắn sẽ cho tôi một cú đấm.

 

Tôi nhếch mép cười: “Nếu được, xin đừng bỏ qua cho họ, được không?”

 

Hắn ngớ người, rồi gật đầu.

 

“Cô đã đỡ cho tôi một cú, coi như trả ơn, tôi sẽ không tha cho họ.”

 

Nói xong, hắn chuẩn bị lái xe đưa tôi đến bệnh viện.

 

Cú đập đó khiến lưng tôi đau không chịu nổi, nhưng tôi không thể đến bệnh viện, vì tôi không thể để Chu Việt phát hiện ra tôi bị ung thư não.

 

Thấy tôi kiên quyết từ chối, cuối cùng hắn cũng đồng ý, quay xe về biệt thự.

 

Sau khi tôi vào phòng, hắn cầm hộp thuốc bước vào, nói muốn bôi thuốc cho tôi.

 

“Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô. Nhưng tôi muốn báo ơn, chỉ bôi thuốc mà thôi.”

 

Tôi gật đầu, cũng không thấy có gì phải xấu hổ.

 

Dù sao tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.

 

Về thân xác này, tôi cũng không còn quá quan tâm nữa.

 

Tôi cởi áo, quay lưng về phía Chu Việt, hắn ban đầu sững sờ, nhẹ nhàng chạm vào những vết sẹo trên lưng tôi.

 

“Sao nhiều vết thương thế này?”

 

Tôi nhìn cánh cửa đã đóng, hồi tưởng lại những ký ức không mấy tốt đẹp trước đây.

 

Có lẽ…

 

Không ai tin rằng trên đời lại có cha mẹ tàn nhẫn đến mức chỉ để làm vui lòng con trai mà ép con gái mình đi bán thân, chỉ để đổi lấy chút tiền mua điện thoại đời mới cho con trai.

 

Những vết sẹo trên lưng tôi đều là do tôi thề c.h.ế.t không làm theo, và họ đã dùng roi gai để lưu lại.

 

“Chu Việt, tôi cần một công việc, cần một nơi nương tựa, đó là tất cả mục đích của tôi.”

 

Nghe tôi nói, hắn trầm mặc, thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên lưng khiến tôi không kìm được run lên.

 

Một lúc sau, tôi mới nghe hắn lên tiếng: “Giúp cô, không phải vì tôi tin cô. Chỉ là tôi rất ghét những bậc cha mẹ không thương con cái. Vì thế, tôi tạm tin cô lần này.”

 

7.

 

Từ sau sự việc đó, Chu Việt đối xử với tôi tốt hơn nhiều.

 

Hắn vẫn thường xuyên phát điên, nhưng so với lần đầu gặp, khi con d.a.o nhỏ lướt qua cổ tôi, trông như hắn muốn g.i.ế.c tôi cho bằng được, thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

 

Trong thư phòng, hắn đang chơi game.

 

Loading...