Kẻ thù đội giường chung - Ngoại truyện (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:23:20
Lượt xem: 168

[Ngoại truyện]

01.

Bởi vì sự chủ động của tôi, Tạ Vân Tễ cũng hiểu được câu trả lời trong lòng tôi, anh ôm lấy eo tôi và hôn tôi liên tục.

Tôi cảm thấy khó thở và không thể không đánh vào n.g.ự.c anh.

Tạ Vân Tễ buông tôi ra, thở hổn hển, nhưng ngón tay cái của anh trượt qua và xoa xoa môi tôi với sự lưu luyến.

Tôi cụp mắt xuống, không dám nhìn anh, đưa tay đẩy anh ra.

Nhưng vừa đẩy, anh đã nắm lấy tay và kéo tôi vào lòng.

“Nghỉ ngơi xong chưa?”

"A, cái gì, em... Ừm!" Lời còn chưa nói xong, tôi bị Tạ Vân Tễ ăn hết, tay không thể buông ra, chỉ có thể ngửa đầu, bị ép phải nhận.

Dần dần, tôi có thể thở thoải mái, như thể tôi tự học được mà không cần có thầy dạy dỗ.

Ta vòng tay qua cổ Tạ Vân Tế, thử đáp lại, theo càng ngày càng tập trung, tôi dường như không nghe được thanh âm bên ngoài.

Cho đến khi hai tiếng thét vang lên –

“Hai đứa!”

“Hai đứa!”

Tôi và Tạ Vân Tễ bối rối quay đầu lại thì thấy hai bà mẹ của chúng ta giống như bị người ta điểm huyệt, một người miệng to, người kia mắt to.

Cảnh này đi kèm với hiệu ứng tĩnh và hiệu ứng âm thanh quạ đen.

Hai mắt tôi tối sầm, muốn đào đất chạy trốn!

Tôi sắp phát đ..iên rồi!

Sao không đóng cửa!

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên trốn sau lưng Tạ Vân Tễ với một tiếng "ôi".

Tạ Vân Tễ ho nhẹ: "Mẹ, dì Chu, bọn con..."

Chưa kịp nói xong, hai bà mẹ đã lao như thể huyệt đạo đã được hoá giải lao nhanh vào, mẹ tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Vân Tễ, cười tươi nói: "Sao lại gọi là dì Chu? Gọi mẹ!"

Dì Lâm ôm và vuốt ve tôi một cách trìu mến: "Này, Doanh Doanh ngoan sẽ trở thành con dâu của tôi. Dì, à không đúng, mẹ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh rồi!"

Tạ Vân Tễ và tôi đều thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nhìn nhau mỉm cười.

02.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Tạ Vân Tễ kết hôn, trước khi kết hôn, chúng tôi giữ giới hạn và chưa từng sống chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-thu-doi-giuong-chung/ngoai-truyen-end.html.]

Vì vậy, bây giờ, trong đêm tân hôn, tôi lo lắng nuốt khan cho đến khi cổ họng khô khốc.

Tiếng nước xối xả phát ra từ phòng tắm khiến tôi hoảng sợ.

Sợ cái gì cái đó tới.

Với một tiếng “cạch”, cửa nhà vệ sinh bị đẩy mở ra.

Tạ Vân Tễ mặc quần short bước ra ngoài đầy nóng bỏng. Nửa người trên của anh để trần, đường nét cơ bắp phập phồng, bọt nước rải rác trên cơ bắp lớn.

Tôi quay người muốn chạy, nhưng eo chợt bị một cánh tay mảnh khảnh và khỏe mạnh đẩy ra sau.

Tôi ngay lập tức bị lật phương hướng!

"Chạy cái gì?" Tạ Vân Tễ trêu chọc.

Tôi bị cánh tay anh kẹp chặt, bụng áp vào eo và bụng anh, trong tầm mắt tôi tràn ngập cơ n.g.ự.c hơi căng phồng của Tạ Vân Tễ.

Mặc dù máy điều hòa đang hoạt động nhưng tôi vẫn cảm thấy nóng không thể kiểm soát được.

Tạ Vân Tễ nhẹ nhàng hỏi tôi: "Không muốn sao?"

Tim tôi đập như trống bỏi, tôi không dám và cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể kìm nén hơi thở đang phập phồng vì căng thẳng.

Nhưng Tạ Vân Tễ lại bị ám ảnh một cách khó hiểu bởi vấn đề này. Anh lại dùng lực, khoảng cách giữa chúng tôi lại thu hẹp lại.

Tôi hoảng hốt, lắp bắp giải thích: “Chỉ là, hơi đột ngột thôi. Anh trai, anh buông ra trước đi…”

Cảm nhận được sự vùng vẫy và thiếu kiên nhẫn của tôi, anh vẫn bất động, không thể cưỡng lại nâng cằm tôi lên và hỏi gần như ra lệnh: “Em còn gọi anh là anh trai à?”

Tôi cắn môi, nhẹ giọng nói: “…có chút chưa thích ứng.”

“Gọi vài lần là quen.” Anh cong môi, ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói: “Gọi một tiếng được không… bà xã.”

Tôi nghe mà nổi da gà, trong lòng tôi cũng rục rịch, ma xui quỷ khiến, xấu hổ lại ngoan ngoãn gọi khẽ: “…Ông xã…”

Tôi vừa gọi xong thì bàn tay đặt trên eo tôi siết chặt lại.

Hơi nóng trào ra từ phòng tắm bao trùm lấy chúng tôi, Tạ Vân Tễ nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lộn của tôi.

Như có linh cảm gì đó, mắt tôi run lên nhưng không dám nhìn đi chỗ khác.

Một đôi bàn tay đột nhiên che khuất tầm mắt tôi, nhiệt độ cơ thể anh dần dần đến gần, giọng nói khàn khàn như khói của anh lọt vào tai tôi.

"Nhắm mắt lại, ông xã sẽ thưởng cho em."

...

Tôi đã thức cả đêm, khóc lóc và chửi bới.

Phần thưởng đâu, rõ ràng là hình phạt!

(--END--)

Bình luận

2 bình luận

  • Truyện dễ thương nè, ngọt ngào nhẹ nhàng mà cũng có nội dung hợp lý.

    Sorachan 2 tuần trước · Trả lời

    • Dễ thương ha

      hoaimoc 2 tuần trước · Trả lời

      Loading...