Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kẻ Ngốc Có Phúc Của Kẻ Ngốc - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-15 04:44:24
Lượt xem: 4,322

Ta cau mày, nhìn sang Xuân Đào.

Xuân Đào vội vàng lắc đầu.

Xung quanh cũng chẳng còn ai khác.

Nghĩ đến đây, ta lập tức trưng ra vẻ mặt đầy đề phòng nhìn mỹ nhân ấy.

Dù có dung mạo đẹp đẽ, nhưng lại dám mơ tưởng cướp Quý phi tỷ tỷ của ta.

Thật quá đáng! Quá sức quá đáng!

Mỹ nhân bị ta nhìn chằm chằm đến ngơ ngác.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng cau mày, nghi hoặc hỏi:

"Ánh mắt ngươi là sao vậy?"

"Ta biết rồi!"

"Ngươi biết gì chứ?"

"Ngươi dựa vào nhan sắc, muốn giành Quý phi tỷ tỷ của ta!"

"Cái gì?!"

Mỹ nhân sững sờ nhìn ta, dường như chưa thể tiêu hóa hết lời ta nói.

Nàng chỉ vào mình, hỏi:

"Ngươi biết bản cung là ai không?"

Ta vẫn nhìn nàng đầy cảnh giác.

Trong lòng lại sợ hãi không ít.

Nàng sắp lấy phẩm cấp để áp chế ta rồi... Hu hu hu, ta chỉ là một vị Dung tần nhỏ bé, không quyền không thế, làm sao có thể giành được với nàng?

Ý chí muốn tranh sủng trong ta càng thêm mãnh liệt.

Sau này ta mới biết, mỹ nhân này chính là Thục phi, vị trí chỉ sau Quý phi, một trong những tứ phi của Hoàng thượng.

Ta nhìn nàng: mày liễu, môi anh đào, khuôn mặt trái xoan, eo thon như cành liễu... hoàn toàn là một mỹ nhân diễm lệ.

Thục đức, hiền lương, đoan trang đều không có chút nào liên quan đến nàng.

Cái chức Thục phi này chắc chắn là mua bằng tiền rồi!

Để ngăn không cho Quý phi tỷ tỷ bị yêu nữ nhỏ nhoi kia cướp mất, ta lén lút trước mặt Quý phi nói xấu Thục phi, bảo rằng nàng ta tính tình nóng nảy, không dịu dàng, lại không biết thưởng thức chân giò lớn.

Ai ngờ, tin đồn trong cung lan truyền hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại biến thành: Thục phi nương nương chân hôi, không thích tắm và chỉ thích ăn tỏi, ăn hành.

Thật là... kỳ lạ không thể nào hơn!

Vì vậy, khi Thục phi nương nương tức giận đến tìm ta, ta liền nhanh chóng chạy thẳng vào tẩm cung của Quý phi tỷ tỷ, trốn sau lưng nàng, thò nửa cái đầu ra nhìn Thục phi với vẻ đầy đề phòng.

Thục phi uốn éo cái eo thon như cành liễu, giận dữ xông vào.

Vừa bước vào cửa, nàng đã gọi thẳng tên Quý phi.

"Mạnh Thường, ngươi thật là giỏi đấy! Dạy dỗ một đứa ngốc nghếch như vậy để bôi nhọ danh tiếng trong sạch của bản cung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-ngoc-co-phuc-cua-ke-ngoc/chuong-4.html.]

Thục phi nương nương chống nạnh, khí thế hùng hổ.

Quý phi thì ngược lại, vẫn cười cười, chẳng mấy bận tâm, chỉ thản nhiên ngước mắt nhìn Thục phi một cái, đầy vẻ khinh thường.

Ta sợ đến nỗi vội nhảy lên, che mắt Quý phi lại.

"Quý phi tỷ tỷ chỉ được nhìn A Ninh thôi."

Thục phi nghe vậy, cả người run lên, đôi tay run rẩy chỉ vào ta.

"Ngươi? Các ngươi?"

Quý phi khẽ cười, vỗ nhẹ vào tay Thục phi.

"Chỉ là một đứa trẻ, sao ngươi lại nghiêm túc như vậy?"

Thục phi hừ một tiếng, quay đầu nhìn chỗ khác, nhưng đôi tai đã đỏ lên từ lúc nào.

Đến bữa trưa, Thục phi vẫn chưa chịu rời đi. Ta liếc nhìn nàng một cái.

Thục phi cau mày, quát:

"Nhìn cái gì? Trên mặt bản cung có chữ à?"

Dù nàng có vẻ hung dữ, nhưng ta vẫn không sợ, vì chuyện quan trọng hơn là... ta có thể một mình độc chiếm chân giò lớn hay không... À không... độc chiếm Quý phi tỷ tỷ.

Ta lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi:

"Nương nương, người không đi, có phải muốn ở lại ăn cơm cùng chúng ta không?"

Thục phi còn chưa kịp trả lời, Quý phi tỷ tỷ đã cười khúc khích.

Nàng gõ nhẹ vào đầu ta, nói:

"Được rồi, cứ ở lại cùng nhau ăn."

Ta rất thích Quý phi tỷ tỷ, nàng không hề giống như lời đồn đại trong cung là kiêu căng hống hách, mà ngược lại, nàng là người rất phóng khoáng và tự nhiên.

Hôm nay bữa trưa có món cá chép xốt chua ngọt mà ta thích nhất.

Bình thường, Quý phi tỷ tỷ không ăn những món dầu mỡ, vì thế, theo lý thì ta có thể một mình độc hưởng cả con cá này. Nhưng hôm nay lại có thêm Thục phi.

Ta nhìn Thục phi, rồi lại nhìn con cá, cuối cùng như quyết tâm lắm mới gắp một miếng cá to đặt vào bát của Thục phi.

Thục phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, nhưng khi ngẩng lên, nàng lại thấy ta đã nhanh chóng kéo cả đĩa cá về phía trước mặt mình, như một con mèo nhỏ đang bảo vệ thức ăn.

Thục phi cố nén cơn giận, mạch m.á.u trên trán dường như nổi rõ.

"Bản cung không tranh với ngươi!"

Câu cuối cùng gần như được thốt ra qua hàm răng nghiến chặt.

Nghe vậy, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau sự việc này, mối quan hệ giữa Thục phi và Quý phi dường như dịu đi không ít.

Sau đó, ta nghe Cảnh Vinh - cung nữ bên cạnh Quý phi kể rằng, hai người họ từ thuở niên thiếu đã chẳng hòa thuận.

Cả hai đều là con gái danh gia vọng tộc, dung mạo và gia thế đều đứng đầu, nên thường bị người ta đem ra so sánh.

Quý phi nương nương tính cách nóng nảy, gặp chuyện bất bình là phản ứng gay gắt, vì thế đã đắc tội với không ít người.

Ngược lại, Thục phi nương nương như một con hổ đội lốt cừu, thời trẻ lại rất được lòng mọi người.

Loading...