Kẻ giả mạo - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:26:36
Lượt xem: 2,022

9

 

Chớp mắt đã ba năm qua đi, giờ ai trong Diệp thị cũng đều biết tôi.

 

Bởi vì tôi ngủ ở nhà xí ba năm cơ mà.

 

Hôm nay tôi chuẩn bị bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Nhân viên bảo vệ ở cửa hỏi đi hỏi lại tôi: “Tiểu Cẩm Ngư, cháu đã mang theo đủ đồ chưa?”

 

Tôi gật đầu: “Cháu mang đủ rồi ạ.”

 

Dì quét dọn đuổi theo tôi ra ngoài trước khi tôi lên xe: "Tiểu Cẩm Ngư nhìn bộ sườn xám này của dì có đẹp không? Dì chúc cháu thành công thắng lợi trở về." 

 

Tôi bày tỏ tấm lòng của mình với dì: “Dì ơi, con đã nhận được lời chúc phúc của dì rồi”.

 

Ba năm trước, họ hỏi tôi tên gì?

 

Tôi nói: "Đa Dư ạ." 

 

Dì quét dọn nói: "Ai lại đi đặt cái tên này? Chẳng dễ nghe chút nào, hay sau này dì gọi cháu à Tiểu Cẩm Ngư nhé." 

 

Tôi đáp lại: “Dạ được ạ, cháu thích lắm, từ giờ cháu sẽ tên là Tiểu Cẩm Ngọc." 

 

Tôi ngồi trong xe do nhà họ Diệp đưa tới thì phát hiện xe đi ngược lại hướng phòng thi.

 

Lúc đó tôi thực sự phát điên, đập mạnh vào cửa xe muốn nhảy ra ngoài.

 

"Ông muốn dẫn tôi đi đâu? Đây không phải hướng đến phòng đi. Dừng xe lại! Là ai phái ông đến, Diệp Minh Sách đúng không?”

 

"Tôi bảo ông dừng xe! Không dừng thì tôi nhảy xuống đó!”

 

Thi đại học là cơ hội xoay chuyển cuộc đời duy nhất của tôi.

 

Bất kể bố con thằng nào, đừng hòng ngăn cản tôi!

 

"Tiểu thư, cô đừng làm loạn nữa, cậu chủ đã nói không được đưa cô đến địa điểm thi rồi." 

 

Quả nhiên là Diệp Minh Sách!

 

Biết ngay mà, anh ta vẫn không yên tâm, trong đầu thằng khốn ấy lúc nào cũng sợ tôi vượt lên cô em gái kia.

 

Tôi không thể đẩy cửa mở được nên đành nắm lấy vô lăng.

 

Tài xế hoảng sợ: “Cô, cô, nguy hiểm, cô không muốn sống nhưng tôi còn yêu đời lắm, không được, aaaaaaa…” Một tiếng nổ lớn

 

Tôi trèo xuống xe với vết m.á.u trên đầu và túm lấy ống quần của chú CSGT đi tới.

 

"Chú cảnh sát ơi, hôm nay cháu phải thi tuyển sinh đại học, cầu xin chú giúp cháu với." 

 

"Sao cháu lại bị thương như vậy? Cháu có chắc là mình vẫn ổn để đi thi không?”

 

"Dạ được, không được cũng phải được, cầu xin chú." 

 

"Rồi rồi, tranh thủ thời gian nhanh lên xe đi nhóc." 

 

Sau này chú cảnh sát giao thông nói với tôi rằng lúc đó mắt tôi tối đen nhưng khi nhắc đến hai chữ ‘tuyển sinh’ thì bỗng dưng nó lại sáng lại, như thể đó là hi vọng duy nhất của tôi.

 

Nhưng số phận thật trêu ngươi, khi tôi đến địa điểm thi thì phát hiện sơ yếu lí lịch của mình bị dán khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-gia-mao/7.html.]

 

Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thành kiến.

 

Vô cùng khinh thường.

 

Tôi biết đây là thành phẩm của Diệp Hi Tịch.

 

Tôi đã đến ở nhà xí rồi mà cô ta vẫn không buông tha cho tôi.

 

Hôm nay con khốn đấy cũng đi thi nhưng không cùng địa điểm với tôi.

 

Hôm qua tôi đã gặp bố ở công ty, lão già ấy nói với tôi:

 

"Ngày mai nhà mình phải đưa Hi Tịch đi thi nên không ai đi với con được. Thi tốt không thành vấn đề, thi không tốt cũng không thành vấn đề, nhưng với cái thành tích nát bét kia của con thì thi hay không đều như nhau. Nếu bố biết con học ngu như vậy thì đã để con học gia sư với Hi Tịch rồi, bây giờ thành tích của em nó rất tốt.”

 

Tôi có thể nghe thấy niềm tự hào trong giọng nói của ông ấy.

 

Con gái người trong lòng sinh ra là tốt nhất.

 

Tôi không nói lời nào, trước giờ tôi chưa từng để lộ khả năng thật sự của mình.

 

Điểm được kiểm soát rất cẩn thận.

 

Bởi vì mỗi tuần, Diệp Minh Sách đều sẽ hỏi xin một bản sao các bài kiểm tra thường xuyên của tôi, anh ta sợ tôi lén lút phát huy năng lực của mình.

 

Trong mắt mọi người, tôi là một kẻ thất bại không thể nào khá lên được.

 

Nhưng lần này, khi bước vào phòng thi đại học, tôi không còn kiểm soát điểm số của mình nữa.

 

Tôi muốn phát huy hết năng lực của mình, toàn tâm làm bài.

 

"Ê, con nhỏ kia phải không?" 

 

"Thi cùng một chỗ với đứa con hoang do kẻ thứ ba dinh ra, sao tao lại xui thế chứ lị!" 

 

"Loại người như nó không nên tồn tại trên đời này." 

 

Tôi buộc mình phải nuốt xuống tất cả những lời chế giễu, khinh thường và lăng mạ, từng nét một và làm việc trên tờ giấy thi một cách nghiêm túc.

 

Trong đầu tôi nhớ lại cảnh dì lao công mặc sườn xám, vụng về và cố gắng hết sức để chúc phúc cho tôi.

 

Thật đẹp.

 

Còn có chú cảnh sát dẫn tôi vào phòng thi, lau vết m.á.u cho tôi rồi cổ vũ:

 

"Cô bé, con người sẽ không chìm mãi trong bóng tối. Hãy là ánh sáng của chính mình và tiến về phía trước mà không sợ thứ gì. Cố lên."

 

Tôi muốn khóc.

 

Trên thế giới này luôn có những người tốt, và trong sự tuyệt vọng của bạn, những bông hoa nhỏ tươi sáng sẽ mọc lên.

 

Cho nên tôi không thể vì những lời đàm tiếu này mà phụ lòng những người chúc phúc cho tôi được.

 

Mục tiêu của tôi là trở thành người đứng đầu!

 

Một cô giám thị thấy trên đầu tôi có m.á.u nên tốt bụng hỏi thăm:” Em vẫn ổn chứ.”

 

Tôi chớp đôi mắt khô khốc và cố mỉm cười.

 

“Không sao đâu cô, chút m.á.u này chẳng là gì so với những gì em đã trải qua.”

Bình luận

10 bình luận

  • Thực ra ý kỉu yêu thg em gái cx đc nhx ko nên quá cực đoan ý chứ tui thấy ông ý vừa tội mà vừa đáng trách.

    Vọng Thư Nhiên 6 ngày trước · Trả lời

  • kể cũng thương a trai nu9 , dành tình yêu thương của mình cho sai người để rồi phải hối hận , Hi Tịch cũng vậy cô ấy chẳng có tội tình gì nếu năm ấy bố cô không tráo cô với nu9 thì có thể cô sẽ không trở nên kiêu ngạo thích bắt nạt người khác . Tóm lại mọi chuyện đều do ông bố gây ra khiến nhà tan cửa nát anh em đánh nhau

    Trần Thảo Vy 2 tuần trước · Trả lời

    • thấy cái kết của ông bố quá dễ dàng, phải chi có phép màu cho ông ấy nhập vào nu9 hồi bé chịu hết mọi thứ

      Nhược Khiết 2 tuần trước · Trả lời

    • Hi Tịch ko xấu mà là bị tiêm nhiễm vì vậy mới cực đoan như vậy. Đáng trách nhưng cũng đáng thương

      IRISLEILANI 1 tuần trước · Trả lời

  • Thật ra á, cho dù là con của tiểu tam đi chăng nữa thì phải rõ 1 điều con nít ko có tội. Thà là đưa con bé đi xa, ko ở gần vẫn cho nó học đến tuổi 18 rồi ko chu cấp cho nữa. Chứ đối xử như bản thân nó là người phá hoại hạnh phúc người khác thì... rất bất công. Trẻ con là tờ giấy trắng, kẻ phản bội là người cha, kẻ đáng bị bạo lực lạnh là người cha. Có lẽ nu8 trở nên oán độc như vậy một phần là do bị nhồi nhét những tiêu cực về kẻ thứ 3 vô đầu lúc còn nhỏ. Haizzz, cho dù nu8 và anh trai nu9 hay mẹ nu9 có lấy cái chết để đền bù cỡ nào thì tui cũng không thấy thỏa mãn. Bởi vì, chết là hết nhưng nỗi đau vẫn còn đó ko thể xóa nhòa

    IRISLEILANI 2 tuần trước · Trả lời

    • Bạn nói đúng nè. 🫶 Con cái có được chọn cha mẹ lúc sinh ra đâu mà cứ nhè nu9 đánh chửi bảo con của tình nhân, trong khi lão cha đi ngoại tình mà cứ vênh mặt lên như chẳng có chuyện gì

      Sá Dồ 2 tuần trước · Trả lời

  • Ý là còn có hệ thống, chứ nếu ko có hệ thống nu9 còn tuyệt vọng cỡ nào nữa

    Ỏnion 2 tuần trước · Trả lời

  • thấy cũng tội, do không biết gì, bị lừa nên mới làm ra thế. Nhưng nghĩ những điều nu9 phải chịu thì ko thẻ thathu được. thôi kiếp sau đi rồi làm lại. chứ kiếp này bỏ. lỗi tại thằng cha hết

    Rosie 2 tuần trước · Trả lời

  • Uhuhu tui cảm động khóc ròi nè, í là biết cái gia đình đó sau khi công bố thì sẽ tan tành r nhưng mà thảm quá. Thì bảo nu9 tha thứ cũng ko đc tại lúc đầu mấy ng đó cũng ác quá 🙁🥲. Haizz...

    Cavang 2 tuần trước · Trả lời

Loading...