Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ Điên Và Thế Thân - Chương 18,19

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:15:39
Lượt xem: 570

18

Trên đường về khách sạn, Hạ Vọng cho tài xế nghỉ, tự mình lái xe.

Anh im lặng suốt chặng đường.

Tôi đã quen với điều đó, bởi anh vốn là người ít nói, nên không nhận ra có gì bất thường.

Anh mua một chỗ trong tầng hầm khách sạn, dùng làm gara riêng.

Sau khi đỗ xe, anh không mở khóa cửa ngay.

“Hạ Vọng, anh không xuống xe sao?” Tôi hỏi.

Anh không trả lời, chỉ ôm tôi, kéo tôi lên ghế lái.

Tôi quay lưng về phía vô lăng, ngồi trên người anh.

Hạ Vọng giữ lấy gáy tôi, hôn tôi một cách gấp gáp và thô bạo.

Cảm xúc anh dâng trào, như muốn trao hết tất cả cho tôi.

Không gian trong xe chật hẹp, nhưng càng khiến tôi cảm nhận được tình yêu của anh.

Tình yêu ấy nồng nhiệt và cháy bỏng, tưới mát tâm hồn khô cằn của tôi sau những ngày bôn ba.

Cuối cùng, tôi đã trở lại thành đóa hoa nở rộ như ngày nào.

...

Lợi thế của gara riêng là sẽ không bị làm phiền.

Một giờ sau, lý trí trở lại.

Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, dò hỏi: “Anh có tâm sự.”

Anh im lặng một lúc, rồi trầm giọng nói: “Người cấp dưới của anh, thực sự đã nhảy lầu.”

Không ngờ anh lại nói điều này, chắc hẳn anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Triệu Hãn Thư.

Tôi kiên nhẫn lắng nghe tiếp.

“Anh không ép ông ta, cũng không xúi giục, ông ta bị sa thải, vì ông ta đã chạm đến giới hạn của anh — ông ta sau khi say rượu thì lôi bí mật của anh ra đùa cợt, bị anh bắt gặp.”

Tôi không hỏi bí mật đó là gì.

Một người thế thân đạt tiêu chuẩn, sẽ không hỏi quá nhiều.

Nhưng Hạ Vọng chạm vào tai phải của mình, chủ động nói:

“Âm Âm, thật ra anh bị điếc một bên tai.”

19

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

Tai anh trông bình thường, sao lại bị điếc?

“Hồi nhỏ bị ốm sốt cao, mãi không ai phát hiện, dẫn đến tai phải bị hỏng nặng.”

Đây không phải là ký ức đẹp, Hạ Vọng cụp đôi mắt đen láy xuống.

“Lão Trần, chính là người cấp dưới đã nhảy lầu đó, tửu lượng không tốt, sau khi say thì cùng người khác giễu cợt về tai của anh, nói rất khó nghe, nên bị anh sa thải.”

“Anh không làm sai, xét về công việc, ông ta đáng bị sa thải.”

“Nhưng anh không biết, ông ta nợ bên ngoài rất nhiều tiền. Anh sa thải ông ta, tức là cắt đứt nguồn thu nhập của ông ta, gia đình còn có mấy miệng ăn...ông ta không chịu nổi áp lực, nên đã nhảy lầu.”

Tôi hỏi: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tại sao lại bắt anh chịu tội?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-dien-va-the-than/chuong-1819.html.]

“Gia đình lão Trần không muốn công khai lý do ông ta nhảy lầu, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta. Vì vậy, anh đành phải gánh chịu tiếng xấu này.”

Không có gì bất ngờ, đây mới là Hạ Vọng mà tôi biết.

Thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách hung bạo.

Nhưng trước những vẫn đề lớn, anh vẫn có nguyên tắc và giới hạn.

“Để em đoán xem, có phải anh đã giúp ông ta trả nợ?”

Hạ Vọng ban đầu ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh nói:

“Âm Âm hiểu anh. Sau khi lão Trần chết, đám chủ nợ cứ bám riết lấy gia đình ông ta, mẹ góa con côi, anh quyết định thay họ trả nợ.”

“Ồ, em biết mà.”

“Âm Âm, anh nói những điều này, chủ yếu là để cảm ơn em.”

“Cảm ơn gì chứ?”

“Cảm ơn em vì đã tin tưởng anh.”

Chiếc váy dạ hội đã bị xé rách.

Anh ôm tôi, đi thang máy riêng lên tầng cao nhất.

Sau khi vào phòng, tôi chủ động ôm anh.

“Như lúc nãy, làm lại một lần nữa, được không?”

Ánh mắt Hạ Vọng lay động: “Có thể không?”

Tôi không trả lời, chỉ ôm lấy eo anh, nói: “Hạ Vọng, hãy dùng sức yêu em.”

Trước giờ anh luôn chủ động, tôi chỉ biết xin anh nhanh kết thúc.

Hôm nay, để tôi chủ động một lần.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, cuối cùng tôi mềm nhũn, không thể đi nổi.

Anh bế tôi vào bồn tắm tắm rửa.

Tôi nói: “Phải rồi, em vốn học y, đã từng thực tập ở khoa tai mũi họng. Chỉ là sau khi bố em gặp chuyện, em đã nghỉ học...”

“Anh biết.”

Tháng Năm Đổi Dời

Anh biết bằng cách nào?

Có lẽ là điều tra lý lịch của tôi.

Tôi không nghĩ nhiều, cũng không nói thêm.

Bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Nhưng chính vì thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa, tôi đuối sức trước, chỉ chốc lát sau đã đứng dậy muốn rời đi.

Hạ Vọng giữ tôi lại, thở hổn hển nói:

“Em không thể bỏ lại một người nửa tàn tật như anh ở đây....”

Xem kìa, còn làm nũng nữa chứ.

Lần đầu tiên thấy Hạ Vọng làm nũng, thật mới lạ.

Tim tôi mềm nhũn, ở lại.

Ngay sau đó, Hạ Vọng dùng sức mạnh để cho tôi biết —

Ngay cả khi đeo mặt nạ thỏ, anh vẫn là con thú hoang không bao giờ no.

Loading...