Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ Điên Và Thế Thân - Chương 14,15

Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:14:11
Lượt xem: 582

14

Tôi khoác tay Hạ Vọng, thong thả bước vào sảnh.

Mọi người đều ngừng trò chuyện, nhìn về phía chúng tôi.

Váy dạ hội mà Hạ Vọng chuẩn bị cho tôi rất vừa vặn.

Trong một tháng qua, anh còn liên tục cho tôi uống đủ loại thuốc bổ, suýt chút nữa khiến tôi chảy m.á.u cam.

Cuối cùng thì mái tóc khô vàng đã được phục hồi, người cũng trông khỏe mạnh hơn một chút, có da có thịt hơn chút ít.

Ở góc phòng, có hai ánh mắt quen thuộc.

Là Triệu Hãn Thư và Hà Yến Nhiễm đã lâu không gặp.

Tháng Năm Đổi Dời

Ánh mắt giao nhau, tôi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.

Tôi không biết.

Khoảnh khắc này, trái tim Triệu Hãn Thư như bị ai đó nắm chặt.

Tôi cũng không hề biết.

Chiếc váy dạ hội trắng này khiến anh ta nhớ đến tôi lúc mười bảy tuổi.

Mặc chiếc váy liền trắng tinh, đợi ở cổng ga xe lửa, chỉ để đón anh ta về nhà vào kỳ nghỉ.

Nhân lúc Hạ Vọng đi trò chuyện với những ông lớn khác thì một người đàn ông đột nhiên tiến lại gần.

“Ơ, Âm Âm không thể uống rượu.”

Tôi nhận ra hắn, hắn là một trong những kẻ đã khiến tôi phải vào bệnh viện rửa ruột ngày hôm đó.

Ép rượu không đáng sợ.

Đáng sợ là sau khi ép xong lại phủi tay không nhận, mà còn ra vẻ “Tôi đâu có hứa giúp cô.”, “Là cô chơi không nổi.”.

Tôi đương nhiên không có sắc mặt tốt đối với anh ta.

Người đàn ông thấy tôi lạnh lùng, lòng tự tôn bị tổn thương.

“Cô bày đặt thái độ với ai đấy? Leo lên được Hạ Vọng thì ghê gớm lắm à? Buồn cười c.h.ế.t mất.”

Hắn gọi một nhóm bạn đến, đều là những kẻ đã có mặt trong hôm đó.

“Mau đến xem này, cô ta làm ấm giường cho Hạ Vọng, còn tưởng mình sẽ trở thành phượng hoàng.”

Những tên bỉ ổi cười cợt: “Thái tử gia nhà họ Hà có thỏa mãn được em không? Nếu không, đến tìm bọn anh nhé.”

“Âm Âm, uống đi, để anh lại nhìn thấy bộ dạng em say đến ngất xỉu nào.”

Tay tôi đã sẵn sàng, chuẩn bị tát từng người một.

Người đàn ông dẫn đầu đột nhiên kêu lên: “Úi.”

Hắn bị ai đó đá từ phía sau một cước, trực tiếp ngã sấp xuống đất.

“Ai mẹ nó —”

Hắn vừa định chửi ầm lên, quay đầu lại thì nhìn thấy vệ sĩ của Hạ Vọng, lập tức im bặt.

“Âm Âm là tên mà các người có thể gọi sao?”

Hạ Vọng như một bóng ma, đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.

Anh từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang nằm dưới đất, một chân giẫm lên tay hắn.

Đôi giày da hung hăng nghiền mạnh các đầu ngón tay của hắn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-dien-va-the-than/chuong-1415.html.]

Người đàn ông đau đớn gào lên.

Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn, không ai dám can thiệp khi Hạ Vọng đang nổi giận.

“Nghe cho rõ, Tống Hiến Âm không phải là bạn gường.”

Hạ Vọng lạnh lùng gằn từng chữ một.

“Cô ấy là bạn gái của tôi.”

15

Tôi ngạc nhiên nhìn Hạ Vọng một cái.

Tôi là bạn gái? Chính tôi còn không biết luôn đấy?

Thôi kệ, anh nói vậy thì là vậy đi.

Cơn giận của Hạ Vọng vẫn chưa nguôi, anh tự mình rót đầy một ly rượu.

“Thích uống rượu à? Hôm nay cho cậu uống thỏa thích.”

Vệ sĩ cưỡng ép mở miệng người đàn ông ra, Hạ Vọng thô bạo đổ rượu vào.

Người đàn ông bị sặc đến đỏ cả mặt và cổ.

“Cậu không uống, nghĩa là không nể mặt Hạ Vọng tôi. Đừng nhìn tôi như thế, khi ép bạn gái tôi uống rượu, các người chắc cũng nói những lời này, tôi chỉ trả lại cho các người mà thôi.”

Hạ Vọng vẫy tay, mấy ly rượu lớn được bưng lên.

“Tiếp tục bồi các vị này uống, nhất định phải cho họ uống đủ.”

Vệ sĩ hiểu ý anh, kéo mấy người đó ra khỏi hội trường.

Sau đó, phòng nghỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng van xin tha mạng.

Hạ Vọng phớt lờ, anh nắm lấy tay tôi.

“Vừa rồi có phải em định phản kháng không?”

“Phải.”

“Lần sau chuyện này để anh lo, đừng để em bị đau.”

“Hạ Vọng, em là bạn gái của anh thật sao?”

“Tất nhiên. Sao em còn nghi ngờ như vậy?”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Hạ Vọng nhận ra: “Âm Âm, em vẫn chưa coi anh là bạn trai sao?”

“...Khụ khụ.”

Bạn gái thì bạn gái vậy, chỉ là, người trong lòng anh trở về thì phải làm sao?

Thôi vậy.

Một người thế thân xuất sắc, sẽ giải quyết mọi rủi ro cho ông chủ.

Đến ngày đó, tôi sẽ tự động biến mất là được.

Hạ Vọng ôm eo tôi, giới thiệu tôi với các vị khách quý.

Trong lúc nâng ly chúc tụng, Triệu Hãn Thư đi ngang qua tôi.

“Mau rời khỏi Hạ Vọng, anh ta đã từng g.i.ế.t người.”

Anh ta nói với âm lượng chỉ mình tôi nghe thấy.

Loading...