Kẻ bạc tình thích diễn - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:14:20
Lượt xem: 579

5.1

 

Một tiếng sau, tôi về đến nhà.

 

Khi mở cửa thấy là tôi, niềm vui của mẹ khó có thể diễn đạt thành lời.

 

“Con gái! Sao đột nhiên trở về, cũng không báo trước một tiếng.”

 

Bà kéo tay tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng tôi, bà kích động đến mức nói chuyện có chút gấp gáp.

 

Nhìn thấy nụ cười của mẹ, mũi tôi bỗng nhiên cay cay.

 

Tôi vẫn là công chúa nhỏ của mẹ. Mặc kệ tôi có phải là sóng lớn hay không, mặc kệ tôi có thích mặc váy hay không, trên đời này luôn luôn có một người, đơn giản vì tôi là Trương Hiểu mà vĩnh viễn yêu tôi.

 

Ở nhà, tôi có thể không để ý đến ánh mắt của người khác, điều tôi nhận được vĩnh viễn là sự khích lệ, tôi có thể là chính mình. Tôi tìm về an ổn và ấm áp đã lâu không thấy.

 

Hơn nữa trải qua mấy ngày bình tĩnh và yên lặng, tôi phát hiện lúc trước dường như tôi đã đánh giá cao tình cảm của mình dành cho Đỗ Tri. Không có hắn, cuộc sống của tôi dễ dàng và hạnh phúc hơn nhiều.

 

Thậm chí, lúc nghĩ tới hắn, tôi không có chút đau buồn nào, một chút cũng không hề có.

 

Cứ như vậy qua vài ngày trôi qua, Đỗ Tri tự nhiên gọi điện thoại cho tôi.

 

Vừa mới nghe máy, giọng nói bên kia mang theo lạnh lẽo chất vấn: "Trương Hiểu, em làm thật đấy à?"

 

Cái gì mà làm thật?

 

Đến bây giờ, hắn vẫn duy trì sự tự tin này.

 

Sự tự tin của hắn còn ở phía sau.

 

"Em có biết không, có biết bao nhiêu người theo đuổi anh, loại người giống như em căn bản cũng phải là quý hiếm gì!"

 

Rất nhiều người theo đuổi hắn?

 

Tôi nghi ngờ hắn bị mộng du nên mới gọi cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-bac-tinh-thich-dien/phan-4.html.]

 

Tôi cười khẩy: "Nhiều như vậy, anh mau đi tìm một người đi, đừng tới làm phiền tôi sẽ bị coi thường đấy.”

 

Cứ như vậy, tôi chặn thông tin liên lạc của hắn.

 

Đêm đó, tôi thật sự không ngủ.

 

Tôi không ngờ, lúc trước mắt tôi lại mù đến mức này.

 

Sau đó, tôi nghỉ ngơi đủ rồi, liền chuẩn bị đến công ty của cha tôi làm việc.

 

Công việc kinh doanh ở đó không được tốt lắm nhưng mọi người trong công ty đều bận rộn.

 

Họ đại diện cho một số thương hiệu và nơi họ đến là các nhà máy lớn. Họ không chỉ chịu trách nhiệm về việc bán hàng mà còn chịu trách nhiệm về dịch vụ sau khi bán, chẳng hạn như cài đặt và sửa lỗi.

 

Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ điều gì trong số này. Nếu tôi muốn tham gia cùng họ, tôi phải học chúng từ đầu.

 

Ban đầu nó thực sự khó khăn với đủ loại khái niệm và kỹ thuật mà tôi chưa từng tiếp xúc trước đây.

 

Cũng may các đồng nghiệp đối xử với tôi rất tốt, những thứ không hiểu bọn họ đều tận lực giảng giải, lúc ra ngoài chạy việc cũng luôn mang theo tôi.

 

Ngày đó lúc tôi theo đồng nghiệp đến nhà máy điều chỉnh thử, không ngờ lúc đi ra lại đụng phải Đỗ Tri và Từ Vi.

 

Hai người vai kề vai đi tới, vừa nói vừa cười, thoạt nhìn tình cảm rất tốt.

 

Ở phía đối diện, Đỗ Tri nhìn thấy tôi, trong nháy mắt ánh mắt ngưng tụ, tầm mắt nhìn về phía mũ bảo hiểm trên đầu tôi, hắn còn chưa lên tiếng, Từ Vi bên cạnh đã cười nhạo: "Ơ, tôi còn tưởng rằng cô trèo cao như thế nào, ai ngờ lại đi làm công nhân!"

 

Đỗ Tri cũng cười theo, ý định chế giễu quá rõ ràng.

 

Tuy hắn không nói gì nhưng đại khái đã ở trong lòng nghĩ: Không có hắn, tôi chỉ có thể thành ra như vậy.

 

Tôi nhìn chằm chằm bọn họ, vừa muốn nói chuyện, đồng nghiệp bên cạnh giật giật tay áo tôi, theo ánh mắt của đồng nghiệp nhìn qua, người phụ trách nhà máy, Chu Giới đang ở đây.

 

Tôi đã gặp Chu Giới vài lần. Anh ấy luôn mặc một bộ vest phẳng phiu hợp thời và có khuôn mặt rất trẻ trung.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...