Kẻ bạc tình thích diễn - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:45:58
Lượt xem: 884

3.

 

Tôi biết ý của hắn, cái gì mà trèo cành cao khác, cái gì mà không coi trọng công ty nhỏ. Hắn chỉ có ý giống như đồng nghiệp, cho rằng tôi khinh thường công ty, càng khinh thường hắn.

 

Tất cả thất vọng của tôi đối với hắn, ở trong mắt hắn, chẳng qua là vì tôi không biết thỏa mãn.

 

Tôi cười cười, không trả lời.

 

Tôi biết hắn rất cứng đầu, dù tôi có giải thích thế nào, hắn cũng sẽ không tin. Dù sao thì một khi bắt đầu có sự hoài nghi, tội danh sẽ thành lập.

 

Tôi rất muốn phản bác vài câu, cũng không biết nói từ đâu, huống hồ, bản tính tôi vốn yếu đuối, lời còn chưa bật ra, nước mắt đã rơi trước.

 

Thấy tôi khóc, phản ứng của hắn chỉ là cười khẩy một tiếng, càng thêm vênh váo tự đắc: “Chẳng lẽ không phải bởi vì em muốn trèo cành cao, cho nên mới muốn chia tay với anh sao?"

 

Tôi cắn răng, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy: “Là vì mọi người cười nhạo tôi, anh không chỉ không giúp tôi giải vây, ngược lại còn tham gia cùng bọn họ.”

 

Sự khinh bỉ trong ánh mắt hắn càng dày đặc, hắn nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi: "Đều là người trưởng thành, đùa một chút có gì không thể tiếp nhận chứ? Chuyện bé xé ra to như vậy, rốt cuộc em đã trưởng thành chưa?"

 

Lấy diện mạo và dáng người của người khác ra đùa giỡn, là chuyện rất không có giáo dục.

 

Nhưng nhìn ánh mắt khinh miệt của hắn, tôi chỉ có thể gượng gạo nói: “Nói đùa, nếu người bị nói đùa cảm thấy là đang nói đùa, đó mới là nói đùa, các người cho là đang nói đùa, nhưng tôi cảm thấy không phải.”

 

Nước mắt tôi lại rơi xuống.

 

Hắn thở dài một tiếng, ra vẻ đã quen lắm rồi: "Anh thấy em có năng lực chịu đựng quá kém, người khác bị nói đùa cũng không đến mức giống như em vừa khóc vừa loạn như vậy?  Hơn nữa, em nghĩ lại cho kỹ, vì sao người ta chỉ đùa giỡn với em mà không đùa giỡn với người khác?”

 

“Trương Hiểu, tính cách này của em, thật sự chỉ có anh mới có thể tiếp nhận, em lại còn muốn chia tay với anh, chia tay với anh rồi, từ nay về sau, sẽ không tìm được người đàn ông tốt như anh nữa đâu.”

 

“Với lại, chuyện người ta nói không phải cũng là sự thật sao, em để cho dáng người mình thành như vậy, không thế trách người ta châm chọc, sao em không nghĩ cách thay đổi bản thân, lại một mực oán giận người khác làm gì?"

 

Đến bây giờ, tôi cũng không biết tam quan của người này thật sự vặn vẹo như vậy, hay là hắn đã quen thao túng tâm lý tôi rồi.

 

Dù sao, trong một năm nay, tôi đã nghe qua không ít lần những lời như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-bac-tinh-thich-dien/phan-2.html.]

Ngay từ đầu, hắn còn tương đối dịu dàng uyển chuyển.

 

Hắn nói hắn thích cơm tôi nấu, ăn ngon có cảm giác yêu thương, mỗi ngày tôi đều dậy sớm chuẩn bị điểm tâm cho hắn, buổi tối tan tầm, hắn còn nói mình quá mệt mỏi, hy vọng tôi có thể quan tâm săn sóc hắn một chút, làm hết việc nhà.

 

Thế nhưng, rõ ràng chúng tôi làm việc cùng một công ty, thời gian đi làm của chúng tôi giống nhau, lượng công việc của chúng tôi cũng không kém nhiều lắm.

 

Khi đó tôi cũng không cảm thấy có gì bất ổn, dù sao hai người ở cùng nhau, chung quy sẽ có một bên trả giá nhiều hơn một chút.

 

Nhưng sau đó, có thể là tôi nhường nhịn mãi, cho nên hắn dần dần kiêu ngạo.

 

Hắn bắt đầu quang minh chính đại chỉ trích tôi nếu tôi quên chuẩn bị điểm tâm cho hắn, oán giận tôi nếu tôi quên lấy quần áo giặt sạch cho hắn.

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự quá ngu ngốc. Quá ngu ngốc, mù quáng bởi cái gọi là tình yêu.

 

Mái tóc dài gợn sóng này của tôi, cũng là bởi vì hắn nói thích mới đi làm, thế nhưng sau khi làm, hắn cười nói đầu tôi to.

 

Ngày đó nhìn thấy đồng nghiệp mặc một cái váy xinh đẹp, mắt hắn tỏa sáng, bảo tôi mặc như vậy, nhưng khi tôi thật sự mặc váy vào, hắn lại ghét bỏ nói chân tôi thô.

 

Còn có rất nhiều chuyện, nhưng đã không cần thiết phải nói nữa.

 

Quá khứ có ngu ngốc bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là biết sai phải sửa.

 

Cho nên, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý để ra đi.

 

Hắn vẫn đứng ở nơi đó, hai tay chống nạnh, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi chằm chằm.

 

Khoảnh khắc tôi mở cửa rời đi, nghe thấy hắn ở sau lưng lạnh lùng nói: "Tốt, nếu em đi rồi, sau này không nên hối hận!"

 

Hối hận?

 

Tôi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo: “Tôi đã bắt đầu hối hận, nhưng mà, chuyện mà tôi hối hận chính là ở cùng một chỗ với anh.”

 

Nhìn hắn lần cuối, tôi rời khỏi nơi này.

 

Có chút kỳ quái, tôi thế mà lại không có cảm giác luyến tiếc. Ngược lại, tảng đá vẫn đè nặng trong lòng rơi xuống đất, khoảnh khắc đó cảm giác thoải mái không thể diễn tả thành lời.

Bình luận

3 bình luận

Loading...