Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU THƯƠNG VÀ THIÊN VỊ - CHƯƠNG 19 - Bệnh viện náo loạn rồi.

Cập nhật lúc: 2024-03-22 17:46:30
Lượt xem: 144

Bố mẹ và em trai hẹn gặp nhau ở nhà hàng.

 

Em trai ngậm kẹo mút, vừa bước vào đã vắt vẻo trên ghế, thái độ lêu lổng. "Giờ biết hối hận chưa? Tôi biết ngay các người phải cầu xin tôi về, thế nên tôi phải tăng thêm một vạn."

 

Bố mẹ mặt lạnh như băng, nhìn thẳng vào em trai, từng chữ từng câu nói chậm rãi: "Từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ."

 

Tôi hơi bất ngờ nhìn hai người, chỉ nghĩ họ đang nói đùa, nhưng lại thấy ánh mắt của họ khi nói ra câu đó quá kiên định.

 

Nụ cười nửa miệng của em trai bỗng cứng lại trên mặt, ngẩng đầu lên kinh ngạc. "Cái gì?"

 

Sau đó, em trai lại tỏ ra như bừng tỉnh đại ngộ. "À, tôi hiểu rồi, các người muốn dùng chuyện này để uy h.i.ế.p tôi, muốn trói buộc tôi bên cạnh các người cả đời đúng không? Đừng hòng!"

 

Mẹ nghẹn ngào: "Chị của con vốn dĩ có thể tự lập bên ngoài, nhưng con nhất quyết muốn chặn đường sống cuối cùng của chị, khiến cho bệnh tình của chị trở nên tồi tệ hơn."

 

"Con chính là cố ý bức c.h.ế.t chị."

 

Em trai thấy bị vạch trần, cũng không giả vờ nữa. "Vậy còn các người? Hai người sao lại chỉ lo mắng mỗi tôi? Lúc còn sống các người chẳng tốt với chị gì cả, chị c.h.ế.t rồi giờ lại giả vờ thương yêu chị, các người có thấy ghê tởm không?"

 

Rõ ràng hai người không muốn đôi co với em trai nữa, họ đứng dậy.

 

"Nói đến đây thôi, chúng ta phải lo chuyện hậu sự cho chị con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/yeu-thuong-va-thien-vi/chuong-19-benh-vien-nao-loan-roi.html.]

 

Em trai vội vàng túm lấy tay áo bố. "Vậy còn ba vạn tệ của con thì sao?"

 

"Con đang mắc nợ người ta, nếu bố không cho con, chẳng phải là bức c.h.ế.t con sao!"

 

Bố hất tay em trai ra, không quay đầu lại, định đi.

 

Ai ngờ có một tên nhóc côn đồ ôm mối hận trong lòng, nấp ở góc khuất bất ngờ lao ra, liên tục đ.â.m bố nhiều nhát dao.

 

Em trai ngẩn người, lúc định thần lại đã bị tên côn đồ kéo chạy. Chúng xuyên qua li.nh h.ồn tôi, chạy về phía xa.

 

Mẹ hoảng hốt ôm lấy cơ thể bố đang chảy m.á.u không ngừng, khóc thét lên “Mau gọi 120!”                 

 

Bố bị thương nặng, mẹ chỉ biết lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu.

 

Nhưng chưa đầy vài tiếng sau, bệnh viện lại trở nên náo loạn.

 

Hai thanh niên đi xe máy tốc độ cao trên đường, do chạy quá nhanh nên đã ngã xe.

 

Một thanh niên bị mòn mất một nửa mũ bảo hiểm, thanh niên còn lại không đội mũ bảo hiểm và đã t.ử v.o.ng tại chỗ.

 

Mà thanh niên t.ử v.o.ng đó, chính là em trai tôi, Hàn Nhất Minh.

Loading...