Chạm để tắt
Chạm để tắt

Yêu thầm - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-11 08:17:34
Lượt xem: 1,044

Khu vực bình luận đầy hahahahaha.

“Cậu đã làm điều này?”

Tôi nhìn Bạch Vân Thư.

“Làm sao có thể? Cô ta hát không ra hát mà dám sỉ nhục cậu.”

Không phải Tiểu Thư thì là ai? Ai đã đòi công đạo cho tôi!

“Chị Văn Tùng, xem này, chuyện lần trước chị ta ấn like bình luận kia cũng bị phát hiện.”

Lần trước, mọi người đều bị thu hút bởi giọt nước mắt thần tiên của tôi nên mới không chú ý cô ta.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Cộng đồng mạng lại đổi chiều:

【Cái quái gì vậy? Hát dở mà chê người khác, không biết xấu hổ. 】

【 Khó trách cuối cùng Văn Tùng nói không chấp, hóa ra là vì chuyện này. 】

【 Cô Chu này từ đâu đến, là cô nhi thời nhà Thanh à? Đề nghị điều tra nghiêm khắc tổ tông ba đời, không đùa được đâu. 】

“Tiểu Khuê, nhìn thấy chưa? Đừng làm chuyện xấu, sẽ bị nghiệp quật đấy.”

Tiểu Khuê nghiêm mặt nói: “Đã rõ, sư tỷ.”

Tôi xoa đầu em ấy, đứa trẻ ngốc nghếch này cứ như chú hổ con vậy.

“Lấy thực lực của Chu gia, xóa hotsearch không khó? Đã lâu như vậy, cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ là Phó gia ra tay?”

Tiểu Thư bí ẩn nói nhỏ vào tai tôi, giống như một điệp viên: “Phó Cảnh Dật? Anh ấy muốn quản việc này?”

Tuy miệng nói không quản nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến.

Tôi cho Tiểu Thư xem tin nhắn trên điện thoại của mình:

【 Văn Tùng, đừng tự mãn, cô cho rằng cô là ai. 】

【 Tôi rất tự hào, nếu cô không thể làm điều đó, hãy gọi cảnh sát. 】

【 Chỉ có một người thấp hèn như cô mới gọi cảnh sát, hãy đợi đấy, chưa kết thúc đâu. 】

“Cô ta bị bịnh à?”

Tôi gật đầu lia lịa.

Kể từ lần trước tôi gửi nhầm emoji cho Phó Cảnh Dật, muốn thu hồi nhưng nhỡ tay bấm xóa, tôi chưa bao giờ dám trả lời tin nhắn của anh ấy.

Vào buổi tối, Phó Cảnh Dật lại đến.

Anh ấy giống như từ Văn phòng Cảnh sát trưởng, xuất hiện bất cứ khi nào tôi có việc cần giúp.

“Sao anh tới đây?”

“Tới em ai một mực không trả lời tin nhắn của anh, tiện thể tới hỏi em làm cái gì cuồng thủ?”

Phó Cảnh Dật dựa vào cửa và nói một cách uể oải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/yeu-tham/3.html.]

“Hôm nay Tùng Tùng không vui phải không? Em hát hay như vậy nhưng cô ta nói không được hay. Em nghe cô ta hát chưa? Anh đặc biệt đào lại video của cô ta để cô ta không quên mình đang ở cấp độ nào.”

Tôi biết Phó Cảnh Dật đã 10 năm, và tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này.

Dù đối xử dịu dàng với tôi nhưng anh ấy chỉ quan tâm tôi như em gái chứ không như bây giờ.

Đôi mắt đầy dục vọng nhìn tôi.

Trong chộn rộn suy nghĩ, anh ấy có ý gì?

Vì trên danh nghĩa tôi là con gái nhà họ Phó nên bênh vực tôi?

“Cám ơn anh Cảnh Dật, hôm nay cô ta nói như vậy em thật sự không vui, dù sao cũng đang tham gia chương trình, cảm ơn anh Cảnh Dật ra tay trợ giúp.”

Văn Tùng, đừng tự đa tình, anh ấy không phải đang bày tỏ tình cảm với mày đâu.

Anh ấy cũng thích mày ư? Không chắc chắn lắm, hãy nhìn kỹ đi.

Giây tiếp theo, tôi bỗng nhiên được anh ấy ôm vào lòng: “A Tùng, anh sẽ bảo vệ em.”

Từ khi tôi lớn lên, Phó Cảnh Dật đã cố tình tránh tiếp xúc thân mật với tôi.

Bây giờ anh ấy không chỉ ôm tôi mà còn nói những lời mập mờ.

Thật lâu sau, anh buông tôi ra, xoa đầu tôi nói: “A Tùng, nghỉ ngơi sớm đi, anh đi trước.”

Đêm nay, chế độ xem của tôi được F5 liên tục.

Phó Cảnh Dật đi công tác nước ngoài một tháng, và trước khi đi, anh ấy dặn thư ký để ý xem tôi có việc gì cần làm không, báo với anh để anh giúp tôi giải quyết.

Thỉnh thoảng anh gửi cho tôi một bức ảnh và hỏi tôi có thích không.

“Anh ấy hỏi cậu thích không. Sao không bảo anh ấy mua cho cậu. Anh ấy không thiếu tiền.”

Bạch Vân Thư phàn nàn bên cạnh tôi.

“Không, không thể dùng tiền.”

“Này cậu, chưa kết hôn đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh ấy rồi, đúng là yêu đương lý trí quá!”

“Vấn đề không phải là tiền bạc.”

Tôi mở máy đưa đưa qua:

“Liệu anh ấy có thể mua Khải Hoàn Môn này không? Hay anh ấy có thể mua sông Seine này?”

“Em có ý này, có ý này.”

“Chị Văn Tùng, chị có thể mua núi Phú Sĩ và biến nó thành nơi hẹn hò của riêng mình. Thật là lãng mạn. Em thực sự muốn xem phong cảnh tuyết rơi của núi Phú Sĩ!” - Tiểu Khuê nói với tâm trạng rất mong đợi.

“Chờ quay xong chương trình tạp kỹ tiếp theo, chị sẽ dẫn em đi núi Phú Sĩ.”

Tiểu Khuê đáp lại tôi bằng một nụ cười, nhưng em ấy không bao giờ ngờ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy khung cảnh tuyết rơi của núi Phú Sĩ nữa.

5

Khi tôi ghi hình xong chương trình tạp kỹ ngày hôm đó, lẽ ra tôi nên về thẳng khách sạn.

Kết quả là, Tiểu Thư khăng khăng đòi ăn mực nướng.

Loading...