Chạm để tắt
Chạm để tắt

Yêu thầm - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-10 11:52:11
Lượt xem: 5,512

9

 

Lúc tan học, chỗ ngồi của tôi lần nào cũng không thuộc về tôi, luôn luôn có nữ sinh không ngừng tới tìm Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên ai đến cũng không cự tuyệt.

 

Sau đó, trường học thêm một tiết học bơi, đặt mua đồ bơi “Tình yêu bí mật ux122” 180.

 

Trước khi tan học, giáo viên dặn tôi: “Tiền này giao cho lớp phó học tập thu.”

 

Chu Ngọc nhẹ giọng cười, giơ tay hỏi: “Thầy, ai không biết Hứa Tri nhà nghèo, tiền giao cho Hứa Tri có thích hợp không?”

 

Tôi nắm chặt tay.

 

Lúc học lớp 10 Chu Ngọc đã không giao tiếp với tôi, không nghĩ tới phân ban lớp 11 tôi và cô ta lại được phân cùng một chỗ.

 

Tôi và Chu Ngọc lúc trước cũng không có thù hằn gì, chẳng qua Chu Ngọc nhìn không ưa tôi mà thôi.

 

Tôi giữ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vừa định mở miệng nói với thầy hay là thôi đi thì một đôi tay xương khớp rõ ràng đẹp mắt bỗng nhiên đưa tới trước mặt tôi.

 

“Này, lớp phó học tập.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Tạ Nhiên nhìn xuống tôi, đôi mắt cực kỳ đẹp, tôi nhất thời có chút ngây ngốc.

 

Có lẽ thời gian sửng sốt hơi lâu, người bên cạnh Tạ Nhiên oán hận hắn ngả ngớn cười nói: “Được, lại có một người u mê.”

 

Nghe được câu này, tôi phục hồi tinh thần lại, Tạ Nhiên lại đột nhiên cúi người tới gần tôi, đồng tử của tôi phóng đại, hắn cười đến lưu manh, nhẹ giọng ghé vào tai tôi nói: “Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng mà lớp phó học tập... Cậu không phải mẫu người tôi thích.”

 

Tôi rũ mắt xuống, cầm lấy tiền trong tay hắn, quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”

 

Tạ Nhiên sửng sốt, nhướng mày nói: “Vậy là tốt rồi, học tập cho tốt, lớp phó học tập.”

 

Nói xong, Tạ Nhiên đứng thẳng người, ném bóng rổ ra khỏi phòng học.

 

10

 

Những người khác trong lớp không nghe thấy Tạ Nhiên nói với tôi, chỉ biết dường như Tạ Nhiên đối xử với tôi rất tốt.

 

Tất cả đều nộp tiền cho tôi.

 

Chu Ngọc không tình không nguyện nộp tiền cho tôi, còn cảnh cáo tôi: “Cậu cách Tạ Nhiên xa một chút, sao không nhìn xem điều kiện gia đình của cậu là gì, quả thực là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.”

 

Tôi không để ý đến cô ta, yên lặng thu đủ tiền, sau đó lại lấy tiền sinh hoạt phí của mình nộp tiền đồ bơi.”

 

Sau khi đếm đủ tiền, tôi đi nộp cho thầy.

 

Buổi trưa vừa tan học, lúc tôi nộp tiền xong thì các bạn học đã ăn gần xong rồi.

Tôi lấy bánh bao từ trong túi ra gặm trong phòng học không có một bóng người.

 

Trong đầu mải mê suy nghĩ làm thế nào để tìm một công việc bán thời gian kiếm tiền sinh hoạt. Số tiền này nếu xin cha mẹ, họ nhất định sẽ cho, nhưng tôi không muốn.

 

Cắn được một nửa, Tạ Nhiên đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/yeu-tham-jzge/3.html.]

 

Nhìn thấy tôi, hắn hơi kinh ngạc.

 

Tôi chỉ nhìn thoáng qua liền rũ mắt xuống yên lặng gặm bánh bao.

 

Tạ Nhiên lập tức đi về phía chỗ ngồi.

 

Bỗng nhiên, hắn chọc chọc tôi, giọng khàn khàn: “Ăn xong chưa, lớp phó học tập?”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi nhét miếng bánh bao vào trong miệng quay đầu trầm mặc gật đầu.

 

Hắn nghiêng người, vén đồng phục lên, một mảng da lớn bị trầy trên lưng vẫn còn rỉ máu. Lại nghiêng đầu cười nói với tôi: “Giúp tôi bôi thuốc, được không?”

 

Tôi vội nhai miếng bánh bao trong miệng gật đầu nhẹ giọng nói: “Được.”

 

Tôi đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, lục trong túi nhíu mày hỏi: “Sao không mua i - ốt, cồn sẽ rất đau.”

 

Tạ Nhiên nhẹ giọng cười: “Đàn ông chân chính chưa bao giờ sợ đau.”

 

Tạ Nhiên vừa dứt lời, tôi liền dùng bông gòn dính cồn lau vết thương của hắn.

 

“Xít”

 

Tôi ngước mắt nhìn Tạ Nhiên hỏi ngược lại: “Đàn ông chân chính?”

 

Tạ Nhiên nhìn xuống tôi sửng sốt, lập tức nở nụ cười nói: “Lớp phó học tập, lông mi cậu thật dài.”

 

Giọng điệu cà lơ phất phơ, Tạ Nhiên chỉ thuận miệng nói một câu, tôi hiểu rất rõ.

 

Tôi rũ mắt xuống, động tác bôi thuốc lại càng thêm nặng nề.

 

Tạ Nhiên không lên tiếng, nhưng cơ bụng lại căng cứng, đủ để nhìn ra hắn rất đau. Thật sự nhịn không được, Tạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đau quá... cậu nhẹ một chút.”

 

Tôi dừng lại một chút theo bản năng nhìn vết thương thổi nhẹ một hơi. Thổi xong tôi sửng sốt, Tạ Nhiên cũng sửng sốt. Rồi không ai trong chúng tôi nói chuyện nữa.

 

11

 

Sau khi bôi thuốc cho Tạ Nhiên xong, quan hệ giữa tôi và hắn vẫn như người xa lạ.

 

Lúc tan học tôi thậm chí có thể nhìn thấy hắn tiễn những cô gái khác về ký túc xá.

 

Trước cửa ký túc xá của chúng tôi có một cái cây rất lớn, Tạ Nhiên và cô gái kia đứng dưới gốc cây. Cô gái kia trông rất đẹp, là đàn chị cuối cấp.

 

Cô ấy kiễng chân bĩu môi về phía Tạ Nhiên, lúc Tạ Nhiên cúi người bỗng nhiên nhìn thoáng qua tôi. Tôi vội vàng quay đầu.

 

Tạ Nhiên dời đi tầm mắt, hắn chỉ cúi người nhéo nhéo khuôn mặt đàn chị kia, cười rồi rời đi.

 

Không biết vì sao, tôi luôn chú ý Tạ Nhiên nhiều hơn.

 

Nằm ở trên giường ký túc xá, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra kết luận là... Tôi thích khuôn mặt đó, cứ nhìn như vậy cũng tốt.

 

Sau đó, lúc Tạ Nhiên cùng nữ sinh khác đi cùng nhau bị tôi gặp phải, tôi sẽ rất nhanh đến nơi không nhìn thấy hắn. Hoặc là đi xa ở phía sau, cũng không ngẩng đầu lên. Tôi cảm thấy như vậy sẽ không mạo phạm Tạ Nhiên.

 

Lúc Tạ Nhiên bị thương lần nữa, hắn mang theo thuốc tới tìm tôi. Lần này là cánh tay.

Loading...