Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:19:39
Lượt xem: 49

Không có việc gì nàng giúp được, nên Loan Loan bèn ngồi ở một bên nhìn. Chờ Bách Thủ nghiền qua một lần, Lai Sinh lập tức trở lúa trên sân lại, sau đó lại nghiền. Về sau Loan Loan phát hiện lúa khi nghiền qua nghiền lại như vậy, lớp bên trên cũng không có gì, nhưng những hạt lúa ở phía dưới cùng có một số đã bị nghiền vỡ và thành gạo.

Sau đó nàng thương lượng với Bách Thủ, mỗi khi nghiền hết một loạt thì sẽ quét lúa nghiền bên dưới sang một bên, sau đó đảo lại rồi nghiền lần thứ hai, như vậy cũng sẽ không lẫn lộn lúa đã nghiền thành gạo với lúa chưa nghiền.

Suốt cả một buổi chiều, mãi cho trời bắt đầu tối mới nghiền xong hết số lúa đã cắt được lúc sáng. Ba người vừa thu dọn vừa dắt trâu về, đồng thời gom hết thóc lại gánh về nhà, họ cũng cột đám rạ lại rồi vác về, vì thứ này có thể dùng làm củi đốt.

Làm xong những việc này thì trời đã tối đen. Vừa về tới nhà, Loan Loan vội vàng nổi lửa bắt đầu nấu cơm, Lai Sinh không chịu nổi toàn thân dính nhớp vì đổ mồ hôi nên vừa về đến nhà hắn vẫn mặc nguyên quần áo đứng ngoài sân bưng chậu nước xối lên đầu.

Bách Thủ cũng nóng đến nỗi khó chịu, nên vừa làm xong công việc, hắn cũng xối nước lạnh tắm ở phòng tắm. Loan Loan làm cơm xong, cũng không ăn ngày mà trước tiên nấu nước nóng thư thư phục phục tắm rửa một cái rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Hôm nay trời thật sự nóng khiến người ta có chút khó chịu, mà đội nắng làm việc lại càng không dễ chịu gì.

Ngày thứ hai nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cắt xong số lúa còn lại sớm rồi nghiền ra, buổi chiều ba người cũng không cần đội nắng mà ra ngoài làm việc nữa.

Có điều khiến Loan Loan ngoài ý muốn chính là, buổi chiều trong lúc ba người đang ở trong nhà nghỉ ngơi, thì lại có người từ thôn bên cạnh đến mua bột lạnh. Việc này lập tức khiến nàng có được một gợi ý, không bằng mỗi ngày nàng làm một ít bột lạnh, rồi bày quán trong thôn, lúc nóng bức ăn một bát bột lạnh này có thể nâng cao tinh thần lại có thể giải nhiệt, không chỉ thuận tiện cho mọi người, mà mình cũng có thể kiếm vài món tiền nhỏ.

Nói làm là làm, nàng lập tức xếp xong số bột lạnh làm ngày hôm nay lên xe trâu, sau đó hai người vội vàng đánh xe trâu đi vòng quanh thôn, ngoài đồng khắp nơi đều là những bóng dáng bận rộn, trời rất nóng nên mọi người cũng thích ăn món mát mẻ như vậy, thế là rất nhanh họ đã bán hết bột lạnh. Đồng thời nàng cũng nói với mọi người rằng vào ngày mùa nàng không thể bán bột lạnh được, nhưng mọi người vẫn có thể tới nhà nàng mà mua.

Bắt đầu từ hôm sau, Loan Loan bèn thực sự dựng một quán bán bột lạnh ở sườn dốc sân đập lúa, họ đóng một cái ghế dài, sau đó dời đến một cái thùng đựng đầy nước, ở bên cạnh đặt mấy cái bát, mà vì nhà bọn họ có trâu, nên có người trong thôn đến xin Bách Thủ dắt trâu giúp nghiền lúa, đương nhiên họ cũng có trả bạc.

Một ngày đầu tiên, đều là người trong thôn cố ý đến mua hết bột lạnh, vẫn một đồng tiền một bát, có đôi khi mọi người muốn xin thêm một hai muôi thì Loan Loan cũng không lấy thêm bạc. Cho nên, mọi người đều ăn rất vui vẻ, không ngừng nói Loan Loan bày quán ở đây thật tốt, khi trời quá nóng không chịu nổi thì mọi người còn có món để giải nhiệt. Hơn nữa, nàng lại chọn chỗ ngồi đúng lúc dưới mấy cây đại thụ, nên lại được che bóng mát, lúc mọi người ăn cũng được hóng mát.

Cứ như vậy mà qua hai ngày, lúa trong ba mảnh ruộng còn lại xem ra cũng đã có thể thu hoạch, mấy ngày nay Bách Thủ dắt trâu đi nghiền lúa ngày càng nhiều, mà lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, càng về sau khẳng định sẽ càng nhiều hơn nữa. Hai người bèn thương lượng dứt khoát trước tiên cứ thu hết lúa trong nhà mình, đến lúc đó phơi nắng thêm hai ngày là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-196.html.]

Hai ngày tiếp sau đó, ba người đều bận rộn ngoài đồng để cắt hết lúa, lúc nghiền lúa thì Bách Thủ dắt trâu, Lai Sinh giúp đảo lúa, nên cũng không cần đến người thứ ba, vì vậy Loan Loan bèn giúp rót nước, nếu họ muốn ăn bột lạnh thì nàng sẽ múc hai bát mang lên, lúc khác thì nàng bày quầy bán hàng ở sườn dốc.

Loan Loan ước chừng thời gian rồi sắp xếp thu dọn quán, có đôi khi có thể bán hết bột lạnh, cũng có đôi khi còn thừa lại một ít, sau đó nàng đến sân đập lúa giúp thu lúa.

Ngày thứ ba, cuối cùng cũng đã thu xong hết lúa, trước đây vốn có kế hoạch xây thêm một gian phòng trống, sau này thấy đất quá hẹp nên không xây. Mà cũng bởi vì suy nghĩ không chu đáo, nên bây giờ ngay cả chỗ chứa lúa cũng không có.

Chỉ có chỗ trong phòng tắm không gian hơi rộng một chút, thế là họ lấy tấm ván gỗ ngăn phòng tắm lại, sau đó đổ hết lúa ở khoảng ngoài của phòng tắm, dùng tấm ván gỗ vây xung quanh lại, bên trong vẫn để lại một khoảng không gian để tắm rửa. Trong nhà không có nhà kho, nên chỉ đành chờ hôm khác nghĩ cách làm vài cái túi bố lớn thôi.

Vào lúc ăn cơm tối, Dương Phú Quý đến nhà họ, nói là ngày mai muốn thuê trâu hà bọn họ, giá tiền vẫn tính như giá của mọi người.

Bách Thủ lại bảo mai hắn cứ đến dắt đi là được, nói tiền bạc cái gì! Dương Phú Quý kiên quyết không đồng ý: “Chính vì quan hệ giữa hai nhà chúng ta nên lúc này ta mới đến tìm các đệ, bằng không thì ta tìm đến nhà Lý Trụ là được rồi, đều phải trả bạc cả, làm gì phải tiện nghi người ngoài.”

“Huynh cũng đã nói chúng ta không phải người ngoài rồi, sao bọn đệ lại có thể cầm bạc của huynh được, nếu cần huynh cứ dắt trâu đi dùng đi.”

Dương Phú Quý vẫn kiên trì: “Nếu các đệ không lấy bạc thì mai ta đi tìm người khác vậy, miễn cho con trâu phải mệt mỏi.”

Bách Thủ chỉ đành chịu nhận, chờ khi Dương Phú Quý vừa đi, hắn bưng nước tắm rửa cho trâu ở ngoài sân, vừa nói với Loan Loan trong bếp: “Dương đại ca cứ khăng khăng như thế, nên đến lúc đó chúng ta nhận ít bạc một chút là được.”

Loan Loan không có ý kiến gì về việc này cả.

Sau đó lại nghe Bách Thủ vừa cầm bàn chải tắm cho trâu vừa lải nhải: “Tráng Tử à, mấy ngày này đã khiến ngươi vất vả rồi, ngươi yên tâm đi, mỗi ngày ta đều sẽ cho ngươi chơi, cho ngươi ăn thứ ngươi thích nhé.”

Tráng Tử là cái tên Bách Thủ đặt cho con trâu này, bởi vì lúc mua nó nó rất cường tráng, cho nên hắn gọi nó là Tráng Tử.

Tráng Tử mở to đôi mắt trâu đen bóng nhìn Bách Thủ mấy cái, cái đuôi hất lên hất xuống vô cùng hài lòng, hoặc giống như nó đang trả lời Bách Thủ: chút công việc ấy thì tính là cái gì chứ, ta tuổi trẻ cường tráng lắm nha!

Loading...