Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 172: Con à, con không được làm thế…

Cập nhật lúc: 2024-09-26 13:56:29
Lượt xem: 77

 

 

Lúc còn trẻ tính tình của mẹ Lý Đại Trí cũng rất đanh đá, không bao giờ chịu một chút thiệt thòi nào.

Loan Loan thấy bà ta như vậy như vậy thì lập tức có một loại cảm giác không tốt, trên mặt cười nhẹ gọi: “Đại nương.”

Lúc này mẹ Đại Trí mới chú ý tới Loan Loan và Bách Thủ đứng ở cửa bếp, bà giấu đi sự tức giận giữa hai đầu mày, sa sầm mặt nói: “Vợ Bách Thủ, mọi người đều là người một thôn cả, ta cũng không muốn ồn ào mất mặt mũi của mọi người, ta tới đây là muốn cho một vài người hiểu rằng đừng nghĩ đến cái không nên nghĩ.”

Người ta tìm tới cửa để mắng, dù là ai cũng sẽ tức giận.

Mẹ Loan Loan ở trong nhà chính vừa nghe thấy những lời này thì đứng lên, bộ dáng bà như rất muốn nổi giận nhưng lại cực lực nhẫn nại.

Loan Loan đi ra sân, nụ cười trên mặt đã nhạt đi: “Đại nương có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?”

Mắt mẹ Đại Trí nhìn Loan Loan mang vẻ mặt lạnh nhạt, không biết nghĩ như thế nào mà nhấc chân đi về phía nhà chính.

Mẹ Loan Loan thấy bà đi vào thì mang vẻ mặt không chút biểu tình ngồi xuống, còn Vương Tiểu Thảo ngồi trong góc im thin thít.

Lúc này, Loan Loan nhìn ra bên ngoài, cửa sân đã sớm được Bách Thủ đóng lại. Nàng ngồi xuống đối diện với Lai Sinh ở cửa ra vào nói: “Lai Sinh, đệ xuống bếp rót cho Đại nương chén nước nhé.”

Làm người đều có thể diện, nàng cũng không ngại cho họ thể diện.

Vừa dứt lời, mẹ Đại Trí lập tức nói: “Được rồi , ta không khát.”

Lai Sinh lại ngồi xuống, nhìn Loan Loan bĩu môi: “Là bà ấy tự nói không uống nha, không phải chuyện của đệ.”

Mẹ Đại Trí lập tức quay đầu lại lườm Lai Sinh. Lai Sinh không thèm để ý đến bà, nghiêng đầu, quay mặt ra ngoài sân tiếp tục cắn hạt dưa.

Khóe miệng Loan Loan hơi cong lên, tiểu tử thối này!

Cũng không nói thêm chuyện uống nước nữa, lúc này mẹ Đại Trí đang ngồi trên ghế lại đứng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-172-con-a-con-khong-duoc-lam-the.html.]

“Nhị muội, trong nhà nhiều việc, ta phải về gấp. Con của ta là người làm đại sự, hằng ngày hắn đều ở nhà đọc sách. Ta còn phải trở về làm cơm tối cho hắn. Ta và cha hắn tuy đều là nông dân, nhưng cũng không phải là người gì cũng muốn tính toán đâu . . . . . .”

Lời nói này rất chướng tai, nhưng ý rõ ràng là hai bên đều muốn bỏ qua việc này. Nhưng mẹ Đại Trí thương con, nóng lòng, lại không biết nói chuyện, mà tính tình mẹ Loan Loan cũng cứng rắn, tuy nói đã hiểu ý của đối phương, nhưng lời nói này thực sự khiến cho người ta bực mình. Nói con của bà ta thành mặt trời trên bầu trời, còn con gái của bà thì thật giống bùn trên mặt đất vậy, đây rõ ràng là khoe khoang khinh rẻ người khác mà.

Hơn nữa trước đây đã bực bội với mẹ Đại Trí, thế là mẹ Loan Loan giậm chân trừng mắt lên mắng: “Con của bà có gì mà hay ho hả, không phải chỉ là đứa đọc sách thôi sao, có năng lực vậy sao không đi làm quan huyện lão gia đi, ai tính toán ai nào? Hắn có hiểu cái gì là phi lễ không nhìn hay không đây hả?”

Mẹ Đại Trí không ngờ mẹ Loan Loan còn dám cãi vã với bà như vậy. Đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức chống nạnh trừng mắt ngược lại: “Con ta dù không làm quan huyện lão gia, thì cũng là người làm đại sự. Còn giống như nhà các ngươi à? Cả nhà lòng dạ xấu xa, vừa ý ai thì lập tức nghĩ cách gả con gái qua. . . . . .” lại chỉ vào Vương Tiểu Thảo ở trong góc: “Đương nhiên là đứa con gái này của bà muốn tính toán con trai ta rồi, con ta trung thực dễ nói chuyện, nhưng ta không phải người dễ bắt nạt đâu, muốn vào cửa nhà ta à, nằm mơ đi! Đức hạnh gì chứ.”

“Bà – cái kẻ lòng dạ hiểm độc không lưu khẩu đức này, ăn nói tích đức một chút đi.”

“Ta đã lưu khẩu đức đủ rồi đấy, lòng tốt của con ta lại bị người ta lợi dụng, nói đến thì bà già lớn tuổi như ta đây cũng phải sợ đấy, thế mà cũng có thể làm ra loại chuyện này được…”

“Bụng dạ con bà khó lường thì có, nếu tốt thật thì sao lớn tuổi như vậy còn chưa lấy vợ, cái gì mà chướng mắt người ta chứ. Có lẽ căn bản là người ta không nhìn trúng hắn thì có.”

Hai người gân cổ lên cãi đỏ mặt tía tai, Loan Loan bực mình cầm đồ gõ cộc cộc mấy cái trên bàn, sau đó cực kỳ không vui trừng mắt hai người. Lúc này hai người mới dừng lại.

Nàng ra hiệu với lão nương mình bảo bà trước tiên đừng nói gì nữa, sau đó nhìn về phía mẹ Đại Trí vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Nếu hôm nay đã nói đến mức này rồi, thì cũng nên nói chuyện cho rõ ràng. Đại nương, nếu các người chưa từng nghĩ sẽ lấy muội muội cháu thì tốt rồi, bởi vì cháu và mẹ cháu căn bản không hề muốn gả con bé đi…”

Mẹ Đại Trí ngẩn người.

“… vả lại nếu đại nương cũng có cách nghĩ này thì cháu cảm thấy mọi người nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, đừng lớn tiếng ồn ào nữa, trừ khi đại nương muốn cho mọi người trong thôn đều biết chuyện này, khi đó cháu thấy con của đại nương cho dù không muốn cưới thì cũng phải cưới đấy.”

Đang nói đến đây, có người nhìn ra ngoài cửa, Bách Thủ đi mở cửa, là Lý Đại Trí. Thấy bầu không khí trong nhà chính, hắn lặp tức nhức đầu, lôi kéo mẹ hắn: “Mẹ ở đây làm ầm ĩ cái gì vậy, cả ở bên ngoài cũng nghe được nữa, may mà không có ai đi ngang qua.”

Mẹ Đại Trí bĩu môi: “Con cho rằng mẹ muốn ầm ĩ à? Là do có người không thèm nói đạo lý, người ta không sợ việc gì mẹ phải sợ, cho dù có hủy cũng không phải là thanh danh của mẹ nha.”

Lý Đại Trí đang muốn ngăn cản mẹ hắn, chợt nghe thấy Loan Loan cười.

“Nếu lời vừa rồi để cho người ta nghe được, lại để cho người ta biết chuyện ngày hôm nay, vậy Lý gia các người cứ đợi để rước con bé vào cửa đi.”

Mặt mẹ Đại Trí đanh lại: “Dựa vào cái gì? Muốn vào cửa nhà ta à? Không có cửa đâu.”

 

Loading...