Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 166: Thương lượng, lại làm một việc buôn bán nhỏ

Cập nhật lúc: 2024-09-24 20:28:23
Lượt xem: 79

Ở ngoài phòng, Vương Nguyên Sinh muốn ăn h.i.ế.p Lai Sinh nhưng không được lại bị Bách thủ dọa cho sợ nhảy dựng lên. Nhưng ở trong phòng cũng vẫn im ắng, ở bên trong thần sắc của bốn người đều khác nhau, Vương Tiểu Thảo đứng giữa phòng mang một đôi mắt đỏ hồng, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.

Từ đầu đến cuối Loan Loan không có bất cứ biểu hiện gì, cũng như bộ dạng thương tiếc gì, không nhanh không chậm nói lại một lần đầu đuôi câu chuyện.

Loan Loan vừa nói xong, Vương Tiểu Thảo bèn vội tự biện hộ cho mình hai câu, cái gì mà quả thực nàng không cẩn thận mà bị trượt chân rơi xuống sông, cái gì vì lúc ấy sợ hãi nên vô ý lôi kéo người cứu nàng….

Nhìn bộ dáng vội vàng hấp tấp kia của nàng thì cha nàng cũng biết là nàng đang nói dối, mà tính tình của Vương Tiểu Thảo thì mẹ nàng là người rõ ràng nhất, bà không cần nhìn biểu lộ của nàng là gì thì cũng biết chuyện này là thật hay giả!

Hai lão nhân cũng nhíu chặt mày, chuyện này không chỉ liên quan tới danh tiếng của Vương Tiểu Thảo mà còn liên quan đến cả Vương Nguyên Sinh. Nếu sự thực của chuyện này bị người bên ngoài biết được thì thanh danh của Vương Tiểu Thảo sẽ xấu đi, sau này có tìm nhà chồng cũng khó, mà Vương Nguyên Sinh cũng không thể có được chỗ tốt nào, sẽ rất dễ ảnh hưởng tới chuyện cưới vợ của hắn. Loan Loan thì trên không có mẹ chồng, Bách Thủ lại thương nàng, đương nhiên không cần bị ai chèn ép, nhưng người trong thôn chắc chắn cũng sẽ nghị luận sau lưng. Còn Vương Lý hiện tại xem ra cuộc sống không tệ, nhưng nếu vạn nhất một ngày nào đó mẹ chồng nàng mất hứng, thì mẹ chồng nàng cũng hoàn toàn có thể lấy chuyện này làm cái cớ mang ra chèn ép nàng.

Ở thời cổ đại này vốn chính là như vậy, chỉ cần trong nhà có ai không tuân thủ nữ tắc thì cả nhà hay thậm chỉ cả những thân thích không cùng chi cũng sẽ bị liên quan vào!

Một lúc sau, cha nàng thở dài: “Hiện tại cũng chỉ có thể hi vọng hắn thật sự coi như chưa hề có chuyện gì, để việc này cứ thế mà cho qua thôi.”

Mẹ Loan Loan mím môi dữ tợn trừng mắt nhìn Vương Tiểu Thảo, bà vẫn luôn cảm thấy về mặt lễ nghi bà đã dạy dỗ Vương Tiểu Thảo không tệ, nếu không thì lần đó đến nhà Loan Loan lại có nhiều người ở Dương gia thôn khen Vương Tiểu Thảo ở trước mặt bà như vậy sao? Bà vốn hi vọng tìm cho Vương Tiểu Thảo một nhà chồng tốt, như thế cũng không uổng công sự dạy dỗ của bàn thân mình, đến lúc đó nói không chừng còn có thể mượn nhà chồng của nàng giúp Vương Nguyên Sinh vài lần.

Bây giờ thì tốt rồi! Lại xảy ra cái chuyện xấu hổ như thế này, khó trách nha đầu c.h.ế.t tiệt kia trước đó vài ngày cứ luôn chạy về hướng Dương gia thôn! Lý Đại Trí tuy rằng không tệ nhưng dù sao hiện tại cũng chỉ là một người nông dân. Chuyện trước kia của Loan Loan trong lòng bà vẫn còn nhớ rõ đây này, cho nên bà cũng không có ý gả Vương Tiểu Thảo cho Lý Đại Trí đâu.

Nhưng vấn đề là ở chỗ Lý Đại Trí cũng đã kéo tay của Vương Tiểu Thảo rồi, lúc ấy toàn thân Vương Tiểu Thảo đều ướt nhem, thế thì có khác gì không mặc gì đâu?

Bà do dự một lúc rồi nói: “Hai người bọn họ lúc ấy như vậy, thế cũng coi như là có tiếp xúc da thịt rồi nha?”

Loan Loan ngước mắt, thản nhiên nói: “Không chạm vào con bé thì làm sao kéo con bé lên được? Nếu như vậy, sau này có người rơi xuống sông thì còn ai nguyện ý ra tay cứu giúp chứ? Hơn nữa người ta cũng là thật tâm mà cứu con bé, về phần sau khi lên bờ thì mẹ hỏi Tiểu Thảo một chút xem là ai kéo tay ai? Nếu nói thật ra thì mặc kệ Tiểu Thảo có nói thế nào, nhưng chỉ cần Lý Đại Trí không thừa nhận, vậy thì người thiệt thòi vĩnh viễn cũng không thể nào là Lý Đại Trí.”

Không cần biết sự việc có phải vì nam nhân mà ra hay không, chỉ cần người nam nhân không chịu thừa nhận thì tiếng nghị luận và nước bọt của những người xung quanh cũng có thể dìm c.h.ế.t người nữ nhân rồi.

Người từng trải ở đây đương nhiên sẽ hiểu, tuy trong lòng mẹ Loan Loan có chút không cam tâm vì nữ nhi của mình chịu thiệt thòi mà lại không thể làm gì đối phương, nhưng bà lại thầm mắng Vương Tiểu Thảo mắt bị mù hay sao mà đi trêu chọc phải người như vậy, cuối cùng cũng chỉ đành phải gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-166-thuong-luong-lai-lam-mot-viec-buon-ban-nho.html.]

Vương Tiểu Thảo ở bên cạnh thấy mẹ nàng cũng đồng ý rồi thì ngẩng đầu lên, bày ra bộ dạng tội nghiệp đáng thương với đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ nàng: “Ngộ nhỡ hắn nói chuyện này ra thì làm sao bây giờ?”

Chân mày của cha mẹ Loan Loan lại càng nhíu chặt hơn.

“Chắc là không đâu, lấy cách làm người của Lý Đại Trí thì hắn sẽ không làm chuyện như vậy, hơn nữa lúc ấy ta cũng đã nói rõ ràng với hắn rồi.” Loan Loan nói.

“Nhỡ đâu mẹ hắn biết thì bà ta nhất định sẽ làm ầm ĩ khắp nơi thôi!” Hai mắt Vương Tiểu Thảo ầng ậc nước mắt nhìn nàng.

Hiện tại Loan Loan chẳng có chút tâm tư mà nhìn Vương Tiểu Thảo cái nào cả, nàng thản nhiên nhìn cha mẹ nàng nói : “Đều là muội muội nhà mình nên con tuyệt đối sẽ không hại ai, nhưng nếu mọi người cố ý muốn làm như vậy thì con cũng khó mà nói được gì, có điều sau này đừng tìm con nữa. Thái độ của mẹ Đại Trí với nhà chúng ta gì thì mẹ rõ ràng nhất, còn nếu ai ngây thơ cho là mẹ Đại Trí sẽ lấy khuê nữ nhà chúng ta thì con cũng không còn lời nào để nói nữa!”

Giữa hai đầu mày của cha Loan Loan cũng đều nhăn lại thành hình chữ xuyên. Cuộc sống đang tốt đẹp lại xảy ra chuyện này, thật sự là làm cho người ta phiền lòng, rốt cuộc cũng đánh nhịp lên tiếng: “Chuyện này cứ quyết định như vậy trước đi, chỉ cần đối phương không nói gì thì chúng ta cũng coi như xong, thanh danh của của Tiểu Thảo quan trọng, mà trong nhà cũng không phải là chỉ có một đứa con.”

Nghĩ đến Vương Nguyên Sinh, mẹ Loan Loan cũng không bao giờ do dự nữa nên lập tức gật đầu, còn Vương Tiểu Thảo ở một bên cúi đầu xuống không hề lên tiếng.

Chỉ cần mẹ nàng không có ý định gả Vương Tiểu Thảo cho Lý Đại Trí thì mọi chuyện cũng không phải là vấn đề gì. Chuyện đã nói xong, Loan Loan, Bách Thủ và Lai Sinh cũng quay trở lại Dương gia thôn.

Ban đêm nằm trên giường, Loan Loan nói cho Bách Thủ nghe chuyện xảy ra ban ngày.

“Theo như ta thấy, chỉ cần mẹ và Tiểu Thảo không còn giữ tâm tư kia thì Lý Đại Trí cũng không tự nói ra đâu, hắn cũng hiểu rõ mẹ hắn nên có lẽ sẽ không nói chuyện này mẹ hắn biết đâu”. Bách Thủ nói ra cách nhìn của mình.

Lời này thì Loan Loan đồng ý, lấy thái độ của Lý Đại Trí ngay lúc đó mà nói thì hắn tuyệt đối cũng không có bất cứ ý tứ gì khác.

Kết quả là ngày hôm sau, khi Loan Loan đi dạo ngoài đồng thì có người liền hỏi nàng: “Nhị muội đang bận sao ? Ồ, không phải hôm qua thấy muội muội của muội tới rồi sao, sao lại không nhìn thấy người ở đây?”

Mắt Loan Loan nhìn người đặt câu hỏi, là một trong những người hôm qua thấy ở chân núi, nàng bèn cười nói: “Đúng vậy a, buổi trưa không phải Lai Sinh nghịch ngợm rơi xuống sông ở Vương gia thôn sao ? Con bé giúp đưa hắn về, sau muội có giữ con bé lại ăn cơm tối nhưng trong nhà lại bận rộn nên cũng không có giữ con bé lại qua đêm.”

Người nọ bày ra vẻ mặt thì ra là vậy : “Ta đã nói thấy cả nhà các muội trời tối rồi mà còn ra thôn mà.”

 

Loading...