Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng - Chương 341

Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:19:03
Lượt xem: 4

Trương Thiên đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi.

Cô gái giống như Bạch Thiển Thiển, thế gian khó cầu, chờ Yến Vũ Hoa sửa lại án xử sai thì cô ta cũng mới hai mươi tám tuổi, đúng là tuổi tác thích hợp kết hôn.

Nếu không phải như vậy thì cô thật đúng là muốn khuyên đối phương đổi người khác.

Thật sự là bởi vì thời gian chờ đợi quá lâu.

Cô cất bước, đi về phía trước.

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Yến Vũ Hoa.

“Trương Thiên!”

Trương Thiên dừng bước chân lại, nhìn về phía sau:

“Còn có việc gì?”

Biểu cảm của Yến Vũ Hoa phức tạp, châm chước sau một lúc lâu mới nói:

“Cảm ơn cô.”

Nếu không có Trương Thiên thì có lẽ ông nội của anh sớm đã qua đời, mà không phải giống như bây giờ, mỗi ngày đi bộ khắp nơi, hôm nay hỗ trợ ra đồng làm việc, ngày mai nói chuyện trời chuyện đất với ông cụ Dư Nguyên Trung.

Thiển Thiển cũng không thể đi học Đại học Công Nông Binh, tiếp tục việc học chưa xong.

Giữa anh ta và Thiển Thiển có lẽ sẽ không giống như bây giờ, thuận lợi như thế.

Trên thực tế, ở thế giới mà Trương Thiên không có tới kia, ông cụ Yến bởi vì không quen khí hậu dẫn tới cơ thể tổn thương nghiêm trọng, không bao lâu đã qua đời.

Khi Bạch Thiển Thiển đến không chỉ cho Yến Vũ Hoa hy vọng, cũng làm cho anh ta như bắt lấy rơm rạ cứu mạng, nắm lấy Bạch Thiển Thiển không buông.

Tuy rằng trong nguyên tác hai người trải qua cuộc sống vợ chồng mà sống, tuy rằng tình yêu đạt được thỏa mãn, nhưng cũng đánh mất bản thân.

Dưới sự ảnh hưởng của con bướm như Trương Thiên thì thân thể của ông cụ Yến khỏe mạnh, Bạch Thiển Thiển có bầu trời mới, có mục tiêu lý tưởng rộng lớn, Yến Vũ Hoa cũng không buông bút giống như nguyên tác, hiện tại vẫn tiếp tục đọc sách, thậm chí còn từng viết bài văn gửi đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-341.html.]

DTV

Tất nhiên là sử dụng tên giả.

Toàn bộ đại đội đều có tương lai mới tinh, Trương Thiên có thể nói bằng vào sức của một người mà thay đổi tất cả.

Nhưng mà người chỉ xem mở đầu của nguyên tác như Trương Thiên cũng không biết chuyện này.

Nghe xong lời cảm ơn của Yến Vũ Hoa, nhoẻn miệng cười, không thèm để ý vẫy vẫy tay.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn Thiển Thiển đi.”

Sau đó lập tức rời đi.

Phía sau Yến Vũ Hoa khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thoải mái.

Rất nhanh thì Trương Thiên đã viết thư hồi âm cho Bạch Thiển Thiển, tổng kết cái nhìn của cô đối với việc này, cổ vũ đối phương bước vào bộ ngoại giao thực hiện lý tưởng của mình.

Viết thư xong, ngày hôm sau cô đã mang theo lá thư mà mình viết và lá thư do Yến Vũ Hoa viết xong bỏ vào một bì thư, gửi cho Bạch Thiển Thiển.

Mặc kệ Bạch Thiển Thiển ở Ma Đô nhận được bì thư này sẽ có phản ứng gì, nhưng trước mắt Trương Thiên lại có chuyện mới để làm.

Vẫn là nhằm vào vấn đề dinh dưỡng của nhi đồng, Trương Thiên phát hiện bí thư Tạ thật sự vô cùng coi trọng vấn đề phát triển của nhi đồng.

Mới vừa thực hiện mục tiêu để cho nhi đồng cả huyện uống được sữa đậu nành, thì kế hoạch tiếp theo đã tới rồi.

Cũng giống như lần trước, Trương Thiên ngồi trong phòng hội nghị quen thuộc, nghe lãnh đạo cấp trên mở họp.

Là một người duy nhất ngay cả cán bộ thôn cũng không phải, xen lẫn trong một đám cán bộ lãnh đạo cấp huyện trên ba mươi tuổi, Trương Thiên có vẻ đặc biệt nổi bật.

Trương Thiên nghe các lãnh đạo nói, thỉnh thoảng ghi chép trên notebook.

Hứa Cường ngồi bên cạnh, từng chịu thiệt trước mặt Trương Thiên, lần này cũng không chào hỏi một tiếng nào, trực tiếp làm bộ không nhìn thấy Trương Thiên, nhìn cũng không nhìn một cái.

Trương Thiên cũng lười phản ứng anh ta.

Lần hội nghị này, chủ yếu là thảo luận nên lấy phương thức nào bổ sung Canxi cho nhi đồng.

Bởi vì thiếu Canxi, nhi đồng sẽ thường bị chuột rút trong thời kỳ trưởng thành, không chỉ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, còn sẽ dẫn tới xương cốt xuất hiện vấn đề, chậm phát triển, thậm chí có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển trí tuệ.

Loading...