Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vai Phụ Tiểu Nương - Chương 2 + 3

Cập nhật lúc: 2024-05-13 15:02:32
Lượt xem: 8,383

02

Ngày hôm đó vào giờ Dậu, Ôn Nghiễn Thư đi tiếp khách về, cả người nồng nặc mùi rượu.

Ta vội buông đồ trong tay, chạy đến đỡ hắn.

"Uống rượu rồi à? Có say không?"

Ta đỡ cánh tay phải của hắn, quan tâm hỏi.

"Chỉ nhấp môi vài giọt, không say, tiểu nương cứ yên tâm."

Hắn nói vậy nhưng chân vẫn còn hơi loạng choạng.

Để tránh hắn ngã, ta giơ tay lên định đỡ vai hắn nhưng chỉ với tới được vị trí thắt lưng.

Hắn càng ngày càng cao.

Anan

Hay là do ta nuôi dưỡng tốt.

Ta có chút đắc ý nghĩ như vậy, không hề nhận ra dưới lòng bàn tay, thắt lưng của Ôn Nghiễn Thư đột nhiên siết chặt và hơi thở của hắn cũng đột nhiên trở nên nặng nề.

Ôn Nghiễn Thiệu trong phòng nghe tiếng động mà đi ra.

Ánh mắt nàng dừng lại ở đôi tay ta đang đỡ Ôn Nghiễn Thư.

"Tiểu nương, để ta làm."

Nói xong, nàng định thay ta.

Ta cũng vừa bị mùi rượu trên người Ôn Nghiễn Thư làm cho hơi choáng nên buông tay ra.

Thật kỳ lạ, chưa kịp để Ôn Nghiễn Thiệu ra tay, Ôn Nghiễn Thư đã tự mình đứng thẳng dậy, bước chân vững vàng không giống như vừa nãy.

Nào có giống người say.

"Không cần Thiệu Nhi đâu."

Giọng điệu không hiểu sao lại có chút lạnh lùng.

Ôn Nghiễn Thiệu hừ lạnh đáp lại.

Ta bị kẹp ở giữa, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Sao tự nhiên lại cãi nhau thế này?

"... Đừng đứng ở sân nữa, đêm xuân lạnh lắm, đừng để bị lạnh, vào nhà nhanh đi, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn rồi này."

Nói xong, ta kéo tay hai người đi vào nhà.

Trên bàn ăn.

Ôn Nghiễn Thư lại trở về dáng vẻ nho nhã như ngọc của một quân tử khiêm nhường.

"Vẫn là tiểu nương thương ta, biết ta đi tiếp khách sẽ không ăn no."

Ta được khen mà vui sướng vô cùng, lại gắp thêm vài đũa thức ăn mà hắn thích vào bát của hắn.

Tất nhiên, cũng không thể bỏ quên Ôn Nghiễn Thiệu.

Khuôn mặt lạnh lùng của cô gái nhỏ mới ấm áp trở lại.

Trong lòng ta thở dài, sao ở bên ngoài thì một người là quân tử khiêm nhường, một người là tiểu thư dịu dàng, đến khi về nhà lại thích tranh giành tình cảm như vậy?

Lắc đầu không nghĩ nữa, ta buông bát đũa, mở vò rượu.

Hương mận xanh thanh mát ngọt ngào lập tức lan tỏa trong nhà.

"Con trai con gái, đến nếm thử xem, rượu mận xanh ủ năm ngoái, hôm qua mới đào lên từ dưới gốc cây, không say được đâu, chỉ nếm mùi thôi."

03

Nửa canh giờ sau, ta mơ mơ màng màng đi ra khỏi nhà.

Ta đã sai, ta không nên nói rượu mận xanh tự ủ không say được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-tieu-nuong/chuong-2-3.html.]

Tóm lại, lúc rời tiệc, mặt ba người đều đỏ bừng, mắt rưng rưng.

Định về phòng nghỉ ngơi nhưng lại lo hai huynh muội sáng mai dậy sẽ đau đầu.

Với tâm trạng của một bà mẹ già, ta quay người đi vào bếp.

Không lâu sau, một nồi canh giải rượu đã được nấu xong.

Nghĩ đến việc Ôn Nghiễn Thư uống nhiều hơn, ta định mang đến cho hắn trước.

Vừa đến trước cửa phòng hắn, ta giơ tay định gõ cửa.

Nhưng lại nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ bên trong.

Trong đêm xuân tĩnh lặng, tiếng vải cọ xát phát ra từ trong phòng đặc biệt rõ ràng.

Cùng với đó là tiếng thở hổn hển lúc nhanh lúc chậm, vừa kìm nén, vừa như đau đớn, lại vừa như sung sướng tột độ.

Đây là đang...

Sau khi phản ứng lại, mặt ta lập tức nóng lên.

Ồ, con cái lớn rồi, uống chút rượu là không kiềm chế được.

Xem ra chuyện tìm vợ cho hắn phải đẩy lên đầu bảng danh sách rồi.

Dù sao thì với độ tuổi m.á.u nóng này, dù là nhịn lâu hay tự giải quyết thì cũng không tốt cho sức khỏe.

Trong đầu đột nhiên nảy ra rất nhiều ý nghĩ, cố gắng đè nén sự xấu hổ trong lòng xuống.

Ta nhẹ nhàng quay người, định rời đi thì nghe thấy một tiếng gọi nhẹ như mơ từ bên trong.

"Tiểu nương..."

Cả người ta như bị đóng băng, đột ngột dừng chân, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.

Canh giải rượu trong đĩa tràn ra khỏi bát sứ vài giọt rơi xuống đất.

"Tích tách, tích tách..."

Tiếng nước chảy như vậy nhưng không chỉ có dưới chân ta.

Bên trong, tiếng lẩm bẩm khàn khàn của Ôn Nghiễn Thư vẫn tiếp tục từng đoạn.

"Nhược Miên... Miên Miên..."

Thẩm Nhược Miên, là tên của ta.

Không chỉ có giọng nói.

Còn có mùi hương, mùi xạ hương nồng nặc.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vào bàn ăn, tim đập như sấm.

Mặc dù, mặc dù hắn đã đến tuổi, làm một số việc để thỏa mãn bản thân là điều không thể tránh khỏi nhưng hắn sao có thể...

Mặc dù ta chỉ hơn hắn tám tuổi, cũng không phải là người thân thiết nhưng dù sao thì ta cũng đã thực sự làm mẹ kế của hắn bảy năm, chính hắn cũng gọi ta một tiếng tiểu nương.

Lại nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa cung kính của hắn trước mặt ta ngày thường, đối lập với sự phóng túng trong căn phòng đêm nay.

Ta không khỏi cảm thấy như có gai đ.â.m vào lưng, cứng đờ đứng tại chỗ, không dám phát ra một tiếng động nào.

Mãi đến khi tiếng động bên trong dừng lại, ta mới dám từ từ thở ra hơi thở đang nghẹn trong lồng ngực.

Hơi thở chưa kịp thở hết, ta lại nghe thấy tiếng vải cọ xát sột soạt từ bên trong.

Ta giật mình.

Không phải chứ, mặc dù thiếu niên m.á.u nóng nhưng nhu cầu cũng không cần lớn đến mức như vậy chứ.

May thay một lúc sau, tiếng động đó dừng lại, Ôn Nghiễn Thư bên trong cũng không phát ra tiếng động kỳ lạ nào nữa.

Nhưng ngay sau đó, ta lại nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.

Chớp mắt, tiếng động đó dường như đã đến sau lưng ta.

Ta không còn quan tâm đến điều gì nữa, vội vàng đẩy cửa phòng Ôn Nghiễn Thiệu bên cạnh, nhanh chóng chui vào.

Loading...