Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Vai Phụ Tiểu Nương - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-05-13 15:06:54
Lượt xem: 1,010

17

Cả một ngày hôm đó, ta đều không thể cử động.

Chỉ có thể nhìn "ta" hành hạ Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiệu đủ kiểu.

Cô bé khoảng mười tuổi nhưng chiều cao lại không bằng một đứa trẻ tám tuổi bình thường.

Mặt mày vàng vọt, đôi mắt to sáng ngời không còn vẻ rạng rỡ, đâu còn dáng vẻ của một đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu như trước?

Dưới lớp áo giặt đến trắng bệch là vô số vết sẹo mới cũ, giống như ca ca của cô bé.

Cái đáng sợ hơn là, hai người họ đối với sự hành hạ của "ta", đều là thái độ tê liệt đã quen từ lâu.

E là trước đó, hai huynh muội đã trải qua những chuyện quá đáng như thế này vô số lần rồi.

Ta phẫn nộ gào thét trong lòng, thậm chí còn chửi ầm lên.

Nhưng chỉ đổi lại được nụ cười hờ hững của người phụ nữ tự xưng là "Ta"

"Ngươi có tức giận thế nào thì cũng vô ích thôi, nhìn ra ngoài kia xem, bây giờ là ban ngày, ngươi phải đợi đến tối mới có thể ra ngoài được."

Ta chỉ có thể đè nén nỗi đau nhói trong lòng, sốt ruột chờ đợi màn đêm buông xuống.

Cuối cùng, hoàng hôn buông xuống, ánh trăng bạc trải đầy mặt đất.

Một giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi, như một tín hiệu, ta nhận ra quyền kiểm soát cơ thể dần trở lại tay mình.

Sau khi xác nhận cử động tứ chi, ta liền mang theo thuốc trị thương đến phòng của hai huynh muội.

Một căn củi mục đơn sơ, vừa không che được gió vừa không cản được mưa, giữa nhà được ngăn cách bằng một tấm vải bố, Ôn Nghiễn Thư nằm bên trài, Ôn Nghiễn Thiệu nằm bên phải.

Lòng như bị kim châm, ta không nhịn được mà nức nở thành tiếng.

Ôn Nghiễn Thư nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn.

"Người đến rồi."

Giọng điệu mềm mại hơn nhiều, so với sự tê liệt ban ngày, đã có cảm xúc, thậm chí có thể nói là có chút vui mừng.

Thái độ hoàn toàn khác biệt này...

Hắn biết ban ngày đó không phải là ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-vai-phu-tieu-nuong/chuong-17.html.]

Nhưng bây giờ không phải lúc nói về điều này.

Ta lấy thuốc mỡ trong lòng ra.

Hai người ăn ý vén áo lên.

Những vết thương bị đánh vào ban ngày vẫn chưa được xử lý, đang rỉ m.á.u dữ dội.

Những chỗ bị đánh mạnh thậm chí còn có mủ.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Ta lặp lại câu này, run rẩy bôi thuốc cho hai người.

Những ngón tay gầy guộc vuốt ve má, là Ôn Nghiễn Thiệu đang lau nước mắt cho ta.

"Tiểu nương, không sao đâu."

Anan

Ôn Nghiễn Thư cũng nói:

"Không sao, không phải lỗi của người, đừng khóc."

"Cố chịu thêm chút nữa, sắp rồi, vì để người thuộc về chính người."

"Ta sẽ g i ế t c h ế t ả..."

Giọng điệu tàn nhẫn khiến tim ta đập thót.

Trong đầu vang lên giọng nói của "Ta"

"G i ế t c h ế t ta sao? Được thôi! Hahahaha."

"Nhưng ngươi cũng phải chôn cùng ta!"

"Đến lúc đó ngươi c h ế t rồi, ta xem bọn họ còn sống thế nào!"

Theo giọng nói của ả, trước mắt ta lần lượt hiện ra ngục tối tối tăm nhưng lại diễm lệ, cột gỗ đỏ m.á.u dữ tợn, triều đình m.á.u chảy thành sông, cung điện đầy xương khô...

Cuối cùng là Ôn Nghiễn Thư và Ôn Nghiễn Thiệu, c h ế t trong tiếng chửi rủa của muôn dân thiên hạ.

Ta vô thức mở miệng:

"Không, đừng..."

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm.

Loading...