Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành thế thân, điên cuồng tiêu tiền - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-27 18:51:08
Lượt xem: 485

Hôm nay Lâm Phồn đột nhiên gọi điện muốn tôi tới gặp đoàn công ty của hắn.

 

Khi tới nơi mới biết đó là một khách sạn, ngoài hắn ra không còn người nào khác.

 

“Không phải… gặp mọi người sao?”

 

“Đúng vậy. Người Lâm gia gặp nhau, hai chúng ta còn chưa đủ sao?” Lâm Phồn cụng ly rượu của hắn vào ly của tôi, ánh mắt lập lòe.

Mây đen gặp trăng sáng

 

Chuông cảnh báo trong lòng tôi bắt đầu vang xa: “Không phải anh vẫn luôn rất bận sao?”

 

“Đàn ông cũng cần phải biết cân bằng quan hệ giữa sự nghiệp và gia đình.” Hắn mở hộp trang sức ra, đẩy qua chỗ tôi. “Thời điểm chúng ta kết hôn, thiếu một số đồ trang sức như vậy, em thích không?”

 

Nhẫn, là nhẫn kim cương!

 

Nói như vậy tôi cũng không dám muốn.

 

Tôi đem ánh mắt rời khỏi viên kim cương: “Lâm tổng, ban đầu anh nói muốn tôi làm thế thân, chỉ cần ở nơi này sắm vai vợ hiền của anh, anh có thể không cần đưa tôi đi trăng mật ở bãi biển, hoặc tặng tôi nhẫn kim cương, bởi vì chúng rất có ý nghĩa.”

 

“Thời điểm tôi và em kết hôn, xác thật cùng em không có chút quen biết, là em nói muốn nguyện ý làm tất cả vì tôi, cho dù là thế thân, chỉ cần tôi có thể kết hôn cùng em… bởi vì em yêu tôi. Hiện tại tôi cảm thấy, tiếp nhận tình cảm của em là một lựa chọn chính xác.” Ánh mắt Lâm Phồn toát lên vẻ ôn nhu.

 

Tôi vội vàng từ chối khéo: “Con người sẽ núi này trông núi nọ. Tựa như anh hiện tại chấp nhận tình cảm của em, quên mất đi anh đã từng nói đừng tưởng có được.”

 

Lâm Phồn không cười nổi, thậm chí có chút khiếp sợ: “Em có ý gì? Em không yêu tôi? Chúng ta mới kết hôn được bao lâu chứ?”

 

“Thực xin lỗi, em không có tính toán sâu xa gì. Tình yêu vốn dĩ cũng chỉ có hạn sử dụng ba tháng, nên không cần phải hoài niệm người cũ.”

 

Lâm Phồn chưa từng nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, giơ chén rượu ngơ ngẩn mà sững sờ tại chỗ.

 

“Em biết nói như vậy anh sẽ khó lòng mà tiếp thu, nếu anh muốn ly hôn, lúc nào em cũng sẵn sàng.”

 

Nửa đêm tôi bèn lái xe về nhà, sửa sang lại bản thảo đến nhờ Lâm Xuân Như:

 

“Các hạng mục cơ bản con đã cho chạy thông, liền nghĩ tới mẹ làm ở nơi này.”

 

Lâm Xuân Như thực vừa lòng: “Cũng tốt, dù sao công ty sau này sẽ giao vào tay hai đứa, con trước làm quen, miễn cho sau này luống cuống tay chân.”

 

Tôi không nói cho bà biết tôi muốn ly hôn với Lâm Phồn.

 

Tôi cảm thấy bà hẳn là cũng không quá quan tâm.

 

Mặc kệ tôi có phải con dâu của bà hay không, chỉ cần tôi làm tốt công việc của mình, bà liền sẽ không so đo thân phận.

 

Cho nên tôi mỗi ngày đều một lòng một dạ công tác, thường xuyên thức tới khuya, tự nhiên mà ngủ ở nhà Lâm Xuân Như.

 

Không nghĩ tới Lâm Phồn mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-the-than-dien-cuong-tieu-tien/chuong-5.html.]

 

“Hai đứa cãi nhau có phải hay không?” Lâm Xuân Như nhạy bén nói: “Hai đứa có phải nên về nhà giảng hòa hay không? Ta thích sống một mình, hai đứa suốt ngày tới đây ăn cơm, ta thực sự không có quen.”

 

Lâm Phồn trầm giọng: “Có nghe thấy không? Mẹ kêu chúng ta về nhà đi.”

 

Tôi dẫn hắn lên sân thượng: “Anh đây là lại muốn làm cái gì?”

 

“Đương nhiên là tới gặp em.” Ánh mắt hắn nặng nề mà nhìn tôi. “Em là vợ của tôi, lại không phải vợ của bà ấy. Em không thể ở mãi trong nhà bà ấy được.”

 

“Em nói, em chỉ là một thế thân!”

 

“Có phải anh đối xử với em không đủ tốt hay không? Tuy rằng chúng ta kết hôn chỉ là hợp đồng, nhưng anh chưa từng khi dễ em, em thích tiêu bao nhiêu tiền thì tiêu, không phải em cũng rất hưởng thụ cảm giác được làm Lâm phu nhân hay sao? Chúng ta rõ ràng rất hòa hợp mà.”

 

“Bởi vì em chỉ xem như đây là một phần của công việc, cố gắng nỗ lực thỏa mãn nhu cầu của anh, đã là công việc thì sẽ không đem tình cảm cá nhân vào, cũng không muốn cùng anh phát sinh bất kỳ quan hệ nào hết.”

 

“Cho nên anh chỉ là đồng nghiệp?”

 

“Đúng.”

 

Tôi cảm thấy nói như vậy khẳng định hắn sẽ từ bỏ, đàn ông đều giống nhau, đều sẽ không chịu được tổn thương lòng tự trọng.

 

Không nghĩ tới sau khi suy xét một chút, Lâm Phồn đem tài khoản wechat đưa cho tôi: “Anh nguyện ý chia sẻ toàn bộ tài sản, cùng các tài khoản xã hội cho em, chỉ cần em đồng ý làm vợ anh cả đời. Em xem anh như đông nghiệp cũng không sai. Em có thể không yêu anh, nhưng anh tin tưởng ngày ngày cùng nhau tiếp xúc, sẽ có ngày em nảy sinh tình cảm, hồi tâm chuyển ý.”

 

Tôi cự tuyệt: “Không, không, không, ai nói muốn anh làm chồng cả đời! Em kiếm tiền trước tiên là để lo cho tương lai sau này. Hơn nữa anh như vậy, đơn giản chỉ vì muốn tìm một người trợ lý mà thôi, chứ không phải thực sự muốn tìm một người bạn đời tri kỷ.”

 

Ngay từ đầu, hắn nhìn trúng khuôn mặt này của tôi, có thể làm một bình hoa đi động ngắm nhìn hằng ngày để quên đi nỗi tương tư cũng tốt.

 

Sau này hắn cảm thấy tôi thực lòng tốt, có đủ tư cách để làm Lâm phu nhân, lấy việc sinh hoạt hằng ngày để duy trì quan hệ.

 

Hắn đối với ta có thiện cảm trước, sau là suy tính tới việc ta có thể làm việc cho hắn.

 

Tựa như hắn thích một bao da đẹp, nhưng có thể dùng tốt như cây búa.

 

Nhưng tôi cũng là người.

 

Hắn đối với ta không có hiểu biết gì đâu.

 

“Lợi dụng lẫn nhau cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, đố căn bản không phải tình yêu, chỉ là liên hôn giữa hai nhà, ai làm việc người ấy. Mời trở về đi.”

 

Tôi đóng lại cửa phòng, sau đó tới phòng khách, Lâm Xuân Như đang uống trà ở đó.

 

Bà trầm mặc một lúc rồi nói: “Con sẽ không ở nơi này luôn chứ? Con đang còn trẻ tuổi như vây, không thể cả ngày làm bạn cùng một người lớn tuổi như ta được.”

 

“Con là một người phụ nữa vừa xinh đẹp vừa có tiền, mẹ không cần lo lắng con thiếu đàn ông. Hơn nữa mẹ cũng không thiếu đàn ông theo đuổi, đừng thật sự coi chính mình là già rồi.”

 

Lâm Xuân Như bưng trà, tay run run, dùng sức liên tiếp uống trà, sau đó liên tiếp ho khan.

Loading...