Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Phi Tần, Ta Bị Hoàng Đế Quấy Rầy Mỗi Đêm - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 00:55:36
Lượt xem: 3,510

Hoàng thượng là cảm thấy hai nữ nhân sẽ không xảy ra chuyện gì, hay là hắn có sở thích đặc biệt gì?

Tĩnh tần bệnh nửa tháng, nhưng ở trong cung Hoàng hậu lại được nuôi đến mức mặt mày hồng hào, một chút cũng không giống người mới ốm dậy.

Thậm chí lúc ta đến thăm nàng ta, còn phát hiện nàng ta ngồi trước bàn ăn lẩu.

Ta giả vờ kinh ngạc, Tĩnh tần lại không hề để ý.

"Chúng ta đều là người đến từ cùng một nơi, hà tất phải giả vờ mệt mỏi như vậy."

Ta không hiểu nổi, rốt cuộc thì kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ của ta có vấn đề gì.

Rõ ràng ta chẳng làm gì cả, ngoan ngoãn sống theo cuộc sống của người ở thời đại này.

[Chẳng lẽ Tĩnh tần có hỏa nhãn kim tinh sao?]

"Xuyên không thì có tác dụng gì chứ, bị nhốt ở trong thâm cung này, cái gì cũng không làm được, Qúy phi cũng biết thân phận của ta, lại có thể làm gì ta, nói cho cùng chúng ta đều là người đáng thương, nàng ta giữ vững sự kiêu ngạo của một đích nữ thế gia, một lòng muốn trở thành người ưu tú nhất gia tộc, nhưng Hoàng thượng lại không thèm nhìn nàng ta lấy một cái."

Nói xong, Tĩnh tần lại bắt đầu rơi lệ: "Ban đầu ta cũng tưởng mình là người độc nhất vô nhị, sau này mới phát hiện ra tất cả đều là ta tự mình đa tình, may mà Hoàng hậu tốt bụng, luôn ở bên cạnh ta."

[Hoàng hậu đâu phải tốt bụng, rõ ràng là đối xử tốt với ngươi.]

Tĩnh tần vừa rồi còn khóc đến mức đau lòng, đột nhiên ngừng khóc, lỗ tai cũng đỏ bừng.

Ta còn đang nghi ngờ thì tiểu thái giám đến truyền lời: "Lương Đáp Ứng, Hoàng thượng cho mời người đến ngự thư phòng."

Đây coi như là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại, Hoàng thượng chủ động triệu kiến phi tần.

Ta nhìn Tĩnh tần, nàng ta đã khôi phục lại dáng vẻ vừa rồi: "Đi đi, đừng nói tình hình sức khỏe của ta trước mặt Hoàng thượng, ta còn muốn ở lại Phượng Nghi cung của Hoàng hậu thêm hai ngày."

Ta gật đầu, đi theo tiểu thái giám đến ngự thư phòng.

Cửa mở ra, tiểu thái giám bảo ta đi vào một mình.

Ngự thư phòng trống rỗng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Hoàng thượng ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên.

"Lại đây giúp trẫm mài mực."

"Vâng."

[Quả nhiên Hoàng thượng rất biết hưởng thụ, làm việc còn phải có mỹ nhân xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ.]

"Lương Đáp ứng."

Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng: "Đừng có tự tin với dung mạo của mình quá."

Tên nhóc này chẳng lẽ có thuật đọc tâm sao.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

7

Trước kia xem trên TV, mài mực chính là cầm thỏi mực chà xát qua lại, kết quả khi thật sự cầm trên tay mới phát hiện khó khăn đến nhường nào.

Một chút không cẩn thận dùng lực quá mạnh, mực nước liền văng ra ngoài, b.ắ.n lên tấu chương đặt cách đó không xa.

"Lương Đáp ứng, ngươi có biết tự ý động vào tấu chương là tội c.h.é.m đầu không?"

[Có thật không? Ta không biết! Hơn nữa đây cũng không phải tấu chương!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-phi-tan-ta-bi-hoang-de-quay-ray-moi-dem/chuong-5.html.]

Ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

[Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn g.i.ế.c ta rồi sao, dù sao trong sách hắn chính là người g.i.ế.c người không chớp mắt, khó trách sau này lại có kết cục thê thảm như vậy.]

Nụ cười nơi khóe miệng Hoàng thượng biến mất, hắn buông bút xuống, cẩn thận đánh giá ta.

"Lương Đáp ứng cảm thấy trẫm là người như thế nào?"

Lúc cần dùng thì lại chẳng nhớ gì cả.

Bây giờ ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ không ra câu nào hay ho, chỉ có thể cứng nhắc nói một câu: "Tốt, Hoàng thượng là người tốt nhất thiên hạ, vì nước vì dân, công lao của ngài nhất định sẽ lưu danh muôn đời."

[Chỉ là sau này lại đi yêu một nữ nhân không nên yêu, còn đối đầu với nam chính, kết cục như vậy là đáng đời!]

"Vậy sao?"

Hoàng thượng nhướng mày hỏi ta, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.

Lần đầu tiên ta cảm nhận sâu sắc sự khó lường của bậc đế vương.

"Nghe vậy, hình như Lương Đáp ứng rất hiểu trẫm."

Haizz, cứ coi như ta chưa nói gì được không.

[Đẹp trai như vậy, tại sao tính tình lại tệ như thế, đúng là lãng phí khuôn mặt này, nếu không phải sợ ngươi g.i.ế.c ta, ta nhất định phải hôn đến mức ngươi không thở nổi!]

Ta cúi đầu không dám nói lời nào, trong điện chìm vào yên tĩnh.

"Thôi được rồi, mài mực cho đàng hoàng đi."

Ta thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cầm thỏi mực lên, lại phát hiện không biết từ lúc nào tai Hoàng thượng đã đỏ bừng.

Thời tiết này lẽ nào có thể khiến tai bị cháy nắng sao?

"Lương Đáp ứng, xem như nể mặt ngươi đã hiểu rõ trẫm như vậy, tối nay ngươi hãy thị tẩm đi, để trẫm có cơ hội tìm hiểu ngươi một chút."

Bộp.

Tay ta không nhịn được run lên, mực nước lại văng ra ngoài, nhỏ lên tờ giấy tuyên thành.

......

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Chỉ là cuối cùng Hoàng thượng cũng không cho gọi ta thị tẩm, ta bị người ta đưa đi tắm rửa thay y phục, ma ma dạy ta quy củ thị tẩm.

Nhưng dạy được một nửa, Hoàng thượng liền phái người đến truyền lời, nói tối nay không cần thị tẩm nữa.

Hỏi thăm một chút mới biết, Quốc sư bị giam lỏng kia lại tính được một quẻ, cầu xin thị vệ nhất định phải đưa vào cung.

Vẫn là một cái bát tự, nói nữ nhân này chỉ cần ở bên cạnh Hoàng thượng, liền có thể khiến quốc gia hưng thịnh.

Quốc sư này lục căn bất tịnh, tính mấy thứ này thì tính nhanh thật đấy.

Ta cũng không quan tâm, dù sao cũng không cần thị tẩm, dứt khoát đi ngủ sớm một chút.

Ai ngờ được, trong chăn đột nhiên thò ra một bàn tay lạnh lẽo.

Ta sợ hãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Hoàng thượng.

Hắn cười khẽ, bàn tay lạnh lẽo lướt nhẹ trên mặt ta.

"Trẫm không đến tìm ngươi, có phải ngươi rất thất vọng?"

Loading...