Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Cố Gái Khắc Chồng Ở Thập Niên 70 - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-21 12:04:07
Lượt xem: 4

Ông không nói chuyện tiền sính lễ cho Tôn Tuệ Phương, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do ông làm chủ, Tôn Tuệ Phương không có tiếng nói gì.

Tôn Tuệ Phương thấy việc này không còn con đường nào khác, bà bật khóc thành tiếng, con gái đáng thương của mẹ, sao con lại khổ như vậy!

Nghe thấy tiếng khóc của bà, trong lòng Trần Quý Tài càng phiền, mụ già c.h.ế.t tiệt cả ngày chỉ biết khóc, thật sự phiền phức mà.

Trần Quý Tài càng nghĩ càng giận, ông rút tẩu thuốc đập thẳng vào mặt Tôn Tuệ Phương.

“Sinh ra thứ như vậy, nếu tôi là bà tôi đã đ.â.m thẳng vào cột c.h.ế.t rồi, nhà họ Trần tôi khổ tám đời mới bị hai người phụ nữ này quấn vào, bàn nhìn con bé đi, ngoại trừ Trần mặt rỗ còn ai dám cưới nó chứ, nếu không phải nó…” Nói được nửa câu, đột nhiên Trần Quý Tài ngừng lại, ông nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng quyết tâm đẩy Tôn Tuệ Phương ngã lăn ra đất.

Thân thể của Trần Niên Niên chìm trong ánh sáng vô hạn mờ mịt.

Dưới sự sợ hãi và hoảng hốt, một con đường nhỏ xuất hiện trong ánh sáng trắng, Niên Niên co chân chạy thẳng về hướng con đường đó.

Tiếng khóc và tiếng mắng chửi vang lên không ngừng, bỗng nhiên Trần Niên Niên mở mắt ra, đập vào mắt cô là một cái màn rách rưới và bức tường đất đầy vết nứt loang lổ.

Trần Niên Niên nghĩ nhất định là tư thế rời giường của cô không đúng rồi, cô chỉ về nhà giải sầu một chút thôi mà, sao đột nhiên cô lại đến một nơi kỳ lạ như này rồi?

Nhắm mắt, mở mắt, lại nhắm mắt, mở mắt…

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, ngoại trừ đôi mắt bắt đầu đau đớn, hoàn cảnh xung quanh vẫn không thay đổi tý nào.

Lúc đầu Trần Niên Niên còn bình tĩnh, bây giờ cái mũi cũng chua xót, nước mắt rơi tí tách.

Đây là nơi nào vậy? Không phải cô bị bọn buôn người lừa bắt lên núi chứ, vừa nghĩ tới kết cục bi thảm của những người bị lừa bán, Trần Niên Niên càng khóc to hơn.

Không được, cô phải nghĩ biện pháp trốn đi!

Trần Niên Niên lau nước mắt, cô lập tức ngồi dậy.

Ai ngờ vừa đặt hai chân xuống đất, có người mở cửa phòng ra, Trần Niên Niên giật mình như con thỏ nhỏ, cô rụt rè nhìn người phụ nữ vừa đi vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-thanh-co-gai-khac-chong-o-thap-nien-70/chuong-3.html.]

Miếng vá trên quần áo của bà nhiều không đếm xuể, vừa nhìn liền biết người phụ nữ này rất nghèo, ngoại trừ nếp nhăn và vết đốm trên gương mặt vàng như nến, bên mặt còn có thêm mấy vết thương rách da chảy máu.

“Niên Niên, không phải con đi hái rau sao? Con về lúc nào vậy?”

Trần Quý Tài đánh Tôn Tuệ Phương xong liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình bà, bà nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng thì giật mình suýt nữa bị dọa chết.

Bà lấy hết can đảm đi vào xem, hóa ra là Trần Niên Niên.

Thấy gương mặt dính đầy nước mắt phòng bị nhìn bà, Tôn Tuệ Phương cảm thấy đau đớn, bà nghĩ thầm, chắc chắn con bé đã nghe thấy hết những lời bà và Trần Quý Tài nói lúc nãy rồi.

“Con gái số khổ của mẹ, mẹ không có bản lĩnh, không bảo vệ con được, bố con thật sự độc ác mà, biết rõ Trần mặt rỗ không phải là người tốt mà còn hứa gả con cho ông ta…”

Trần Quý Tài không ở nhà, lúc này Tôn Tuệ Phương mới dám khóc lớn tiếng hơn.

Bà không để ý đến thân thể cứng ngắc của Trần Niên Niên, bà ôm chặt cô vào trong n.g.ự.c khóc to giống như muốn xả hết nỗi tủi thân trong những qua ra ngoài.

Bị người phụ nữ xa lạ ôm ấp, Trần Niên Niên hơi luống cuống, một lúc lâu sau cô mới vươn tay ra vỗ lưng bà, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Đừng, đừng khóc…”

Tôn Tuệ Phương khóc thút tha thút thít đứng thẳng người dậy: “Phụ nữ trên đời này khổ như vậy đấy, Niên Niên à, nếu có kiếp sau, dù làm heo làm chó cũng đừng làm phụ nữ, nếu không phải không nỡ bỏ con lại một mình, mẹ thật sự muốn tìm một sợi dây treo cổ chính mình.”

Tôn Tuệ Phương lau nước mắt, một bụng oán giận cũng được thu về khi bà nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Trần Niên Niên.

“Niên Niên, con mặc quần áo kỳ quái gì trên người vậy, mau đi thay đồ đi, đợt lát nữa bố con về, bố con lại mắng con đấy!”

Sau khi Tôn Tuệ Phương rời đi, Trần Niên Niên ngồi chờ trong phòng một lúc lâu, đợi đến lúc cô nhận ra chuyện mình gặp phải còn khó có thể tin hơn chuyện bị bắt cóc, cô phải tốn rất nhiều thời gian để tiêu hóa sự thật này.

Trần Niên Niên tìm được một cái áo đỏ chót ở trong ngăn tủ rách rưới, cô thay đồ rồi đi ra ngoài phòng.

Trên tường trong nhà chính dán một tấm lịch treo trường, Trần Niên Niên xem ngày tháng năm trên đó, mắt cô tối sầm lại suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán nhưng suy đoán trở thành sự thật làm cô không chịu nổi.

Loading...