Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Cùng Bạn Thân Ôm Tiền Bỏ Trốn - Chương 7.2-9.1

Cập nhật lúc: 2024-08-02 17:04:42
Lượt xem: 2,215

Cố Bách Xuyên đưa Thẩm Mân Mân đến bệnh viện thành phố. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Thẩm Mân Mân ngoài một vài vết thương ngoài da ra, không có vấn đề gì lớn. Nhưng tinh thần của cô ta dường như bị kích động rất lớn, ngủ một lúc sau liền hét lên rồi tỉnh dậy.

Thẩm Mân Mân vừa khóc vừa nói với Cố Bách Xuyên: "Cố tiên sinh, anh đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em."

Ban đầu còn do dự có nên đến xem Phương Vân một chút hay không, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương đến cùng cực của Thẩm Mân Mân, Cố Bách Xuyên quyết định ở lại.

Trạng thái của Thẩm Mân Mân bình tĩnh trở lại, đã là hai ngày sau. Khi rời khỏi bệnh viện, Cố Bách Xuyên cuối cùng cũng mở điện thoại cá nhân.

Anh nghĩ rằng trên đó sẽ có hàng chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Phương Vân. Nhưng lần này trống không, không có gì cả.

Cố Bách Xuyên vô cớ sinh ra một tia cảm giác kỳ quái. Loại cảm giác này trước đây anh chưa từng có. Cố Bách Xuyên muốn xua đi cảm giác này.

Nhưng anh đã ở trong văn phòng rất lâu, vẫn không kìm nén được, gọi điện thoại cho tôi.

"Phương Vân đâu?" Cố Bách Xuyên lạnh lùng hỏi tôi, "Bảo cô ta nghe điện thoại."

Tôi im lặng rất lâu.

"Tôi biết cô là bạn của Phương Vân." Cố Bách Xuyên đã mất kiên nhẫn, "Bảo Phương Vân lập tức đến gặp tôi..."

"Phương Vân đã c.h.ế.t rồi." Tôi khẽ nói.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

Một lát sau, tôi nghe thấy Cố Bách Xuyên cười khẩy một tiếng.

"Đừng giở trò với tôi nữa."

Giọng anh lập tức trở nên nghiêm túc.

"Nói cho cô ta biết, tôi đã an ủi Mân Mân rồi, Mân Mân đồng ý không báo cảnh sát, cũng không nói chuyện này cho bất kỳ ai."

"Phương Vân không cần phải trốn nữa, bảo cô ta mau đến gặp tôi!"

Tôi không nói gì nữa, chỉ chậm rãi đọc một địa chỉ.

"Anh muốn gặp cô ấy như vậy, thì đến đây tìm cô ấy đi."

 

  8.  

Lúc đó là mười một giờ đêm. Cố Bách Xuyên tìm thấy tôi trong nhà tang lễ. Tôi ngây người ngồi đó.

Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Bách Xuyên, tôi máy móc quay đầu lại.

"Anh đến rồi."

Cố Bách Xuyên không nói gì. Anh ta cúi đầu nhìn thứ tôi đang cầm trên tay. Đó là một chiếc bình tro cốt.

"Đây là..."

Tôi chậm rãi cúi đầu, vuốt ve chiếc bình.

"Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Cô ấy gặp tai nạn xe cộ." Tôi mặt không cảm xúc, chỉ có đôi mắt sưng đỏ, "Nếu lúc đó sau khi cúp điện thoại của tôi, anh lập tức đến đây, thì hai người rõ ràng có thể gặp mặt lần cuối."

"Bây giờ, tất cả đã quá muộn rồi."

Hai tay Cố Bách Xuyên run rẩy:

"Tôi chỉ là..."

Tôi ngắt lời anh ta: "Tôi biết, anh chỉ nghi ngờ là cô ấy bắt cóc Thẩm Mân Mân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-toi-cung-ban-than-om-tien-bo-tron/chuong-7-2-9-1.html.]

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Không sao cả, anh cứ đi điều tra đi, dù sao kết quả điều tra ra, cũng không liên quan gì đến Phương Vân nữa."

Tôi ôm chiếc bình tro cốt, xoay người đi ngang qua Cố Bách Xuyên.

Anh ta gọi tôi lại: "Chờ đã."

"Cô ấy là vợ của tôi, cô ấy..."

Tôi dừng bước:

"Anh muốn tôi đưa tro cốt của cô ấy cho anh, phải không?"

Tôi cười, nước mắt lăn dài trên má.

"Không thể nào."

"Cố Bách Xuyên, lúc Phương Vân còn sống, là tình yêu dành cho anh, đã trói buộc cô ấy ở lại nhà họ Cố."

"Bây giờ cô ấy đã chết, cuối cùng cô ấy cũng có thể không yêu anh nữa. Tôi muốn đưa cô ấy đi, trả lại tự do cho cô ấy."

Tôi nhìn Cố Bách Xuyên, cuối cùng vẫn không kìm nén được cơn giận, "Xin đừng nói cô ấy là vợ của anh nữa."

"Dù sao anh, căn bản không xứng làm chồng của cô ấy."

 

  9.  

Tôi mang theo chiếc bình tro cốt đó rời đi. Tôi không thể đưa nó cho Cố Bách Xuyên. Bởi vì bên trong, Phương Vân chỉ tùy tiện lấy mấy hộp phấn phủ trên bàn trang điểm của cô ấy rắc vào.

Là tôi đã phải vội vàng lên mạng tìm kiếm, nói cho cô ấy biết tro cốt không phải là dạng bột, cô ấy mới vội vàng tìm thêm một ít xương động vật ăn thừa bỏ vào. Tôi đi đến bờ sông, rắc những thứ phấn phủ và xương động vật đó xuống sông.

"Phương Vân, cậu tự do rồi."

Tôi nghẹn ngào nói.

Tôi biết Cố Bách Xuyên vẫn đang nhìn bóng lưng tôi.

Sau khi rắc tro cốt xong, tôi lái xe của mình rời đi, từ đầu đến cuối, tôi không thèm liếc nhìn Cố Bách Xuyên một cái nào nữa.

Tính toán thời gian, Trì Vọng cũng nên tìm tôi rồi. Anh ta phạt tôi ba ngày, bây giờ chắc cũng vừa lúc. Nhưng Trì Vọng không tìm tôi.

Tôi biết, là vì Thẩm Mân Mân đã đi tìm anh ta.

Cố Bách Xuyên vì cái c.h.ế.t của Phương Vân, nên bây giờ không để ý đến Thẩm Mân Mân nữa.

Với tính cách của Thẩm Mân Mân, nhất định sẽ lập tức nhắm đến mục tiêu công lược tiếp theo. Cô ta sẽ đến bên cạnh Trì Vọng, nhận nhau với anh ta.

Cô gái nhỏ bên ngoài vườn hoa hồng cuối cùng cũng đã tìm lại anh ta, làm sao Trì Vọng còn tâm trạng để ý đến tôi - kẻ giả mạo này.

Tôi lái xe, đến cầu vượt sông.

Giang Thành là địa bàn được phân chia rõ ràng bởi các thế lực ngầm. Như nơi tôi vừa rắc tro cốt, thực chất là địa bàn của Trì Vọng.

Bây giờ, tôi đã đến địa bàn của Cố Bách Xuyên.

Ngồi bên bờ sông, tôi nhớ lại những thứ mình đã để lại trong biệt thự. Trâm cài áo hình bông hồng bằng bạc - món quà cuối cùng tôi tặng cho Trì Vọng.

Thư tuyệt mệnh - nói với Trì Vọng rằng tôi yêu anh ta.

Giấy chẩn đoán bệnh trầm cảm (giả) - cho biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của tôi.

Kiểm tra xong, tôi gọi điện thoại cho Trì Vọng.

Loading...