Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 645

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:42:57
Lượt xem: 102

Lúc này được đại phu khám xong đã không có chuyện gì, nên cùng với Dư thị trở lại phòng. Ngược lại là Dư thị, sau khi biết được Diệp Gia có thai giống như cả người được sống lại lần nữa, nên rất vui sướng. Bà ấy vội vàng không ngừng sai người đi nấu thuốc, rồi sau đó tự mình cầm tiền đi đến trên trấn mua đồ.

Đông Hương trấn không lớn, vật phẩm cũng không phải quá phong phú. Nhưng trong lòng Dư thị vui sướng, nhìn đến cái gì tốt đều mua.

Chờ sau khi đã mua xong hết trở lại, Diệp Gia vừa vặn cũng ngủ một giấc rồi tỉnh lại. Nàng lần này trở về ngoại trừ mang Điểm Điểm từ bên ngoài về, còn mang theo rất nhiều tơ lụa vải vóc cùng đặc sản ở Vu Điền. Nàng mới về một lát Dư thị đã té xỉu. Bận rộn như thế nên Diệp Gia cũng quên mất những món đồ này. Lúc này nàng đang sai người đặt những thứ đó ở phòng khách. Dư thị cũng mang theo một đống đồ trở lại.

"Vừa lúc, nương, người nhìn xem có xấp vải nào người thích hay không. Thích thì chọn đi, còn lại cho Tứ muội chọn, không thích lại để vào trong kho đi."

Dư thị đã lâu không đụng đến tơ lụa, này vẫn là lần đầu thấy tơ lụa. Tuy nói có chút không bằng những thứ lúc trước bà đã dùng. Nhưng những thứ này đã tốt hơn rất nhiều so với những cửa hàng ở Đông Hương trấn. Lúc trước tâm trạng luôn căng như dây đàn, Dư thị đến cả tâm trạng ngẩng cao đầu cũng không có: "Thế thì tốt, nương chọn vài sấp cho con."

Bọn họ đang nói chuyện, Diệp Tứ muội nhận được tin thì vội vàng trở về. Hiện giờ cửa hàng Tây Thi làm ăn rất tốt, khi đến giữa trưa có thể buôn bán cũng được lắm. Việc còn lại giao cho Thu Nguyệt quản lý. Nàng ấy nghe được trong phòng có tiếng động nên mới tiến vào phòng, Dư thị đi đến kéo nàng ấy đến chọn.

Đời này Diệp Tứ muội cũng từng mặc tơ lụa, thấy được có nhiều vải như thế thì có chút kích động. Nữ tử có ai không thích cái đẹp chứ? Diệp Tứ muội đương nhiên cũng thích. Chỉ là nàng chọn lựa một lúc cuối cùng chọn một xấp vải màu xanh nhạt, nhưng lại không dám động vào: "Tỷ, cái này rất đắt đúng không? Ta nghe nói tơ lụa chỉ có người nhà quan với quan gia lão gia mới có thể mặc, nhưng lại cũng chỉ có một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-645.html.]

"Thích thì cứ lấy, không cân phải lo lắng nến cứ mặc đi." Nếu Diệp Gia đã mua, đương nhiên sẽ không keo kiệt vê những món đồ thế này: "Cũng để cho Tiếu Thất, Tiểu bát chọn."

Mặt Diệp Tứ muội có chút hồng, nàng ấy biết chừng mực. Dư thị ở một bên nhìn thấy thế cũng khuyên nàng ấy, nàng ấy cũng mạnh dạn chọn ba sấp. Diệp Gia nhìn thoáng qua, cũng đưa cho nàng ấy xấp vải màu xanh nhạt mà lúc nãy nàng ấy đã sờ.

Diệp Tứ muội hé miệng, vui vẻ cười cong mắt.

Chọn vải xong, Diệp Gia sai người thu dọn xong rồi lại nói đến chuyện khác.

Thật ra Dư thị muốn thông báo việc Diệp Gia có thai, nhưng nhớ đến còn chưa đến ba tháng, nói ra sẽ điềm xấu nên nhịn xuống . Diệp Gia nhìn bà một cái, cho lui người hầu trong phòng lui xuống mới căn nhắc một lát mới nói việc Chu Cảnh Sâm đưa người Dư gia đến Bắc Đình. Chuyện này là do Chu Cảnh Sâm và người Dư gia lén thương lượng, toàn bộ quá trình làm rất bí mật. Thật ra Diệp Gia kỳ cũng không rõ làm sao Chu Cảnh Sâm đưa người đến đây.

Dư thị vừa nghe chuyện này, buông những xấp vải kia xuống: "Duẫn An đưa bọn họ đến đây sao?"

"Dạ." Diệp Gia khó mà nói Chu Cảnh Sâm đang âm mưu làm chuyện gì, chỉ có thể hàm hồ nói là vì bảo vệ người Dư gia, đỡ cho sau này bị triều đình cản trở.

Dư thị đương nhiên hiểu đạo lý này. Đứa con đã muốn đoạt Bắc Đình Đô hộ phủ, triều đình sớm hay muộn cũng sẽ phát binh thảo phạt. Nếu người Dư gia bị bắt ở bên ngoài, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nàng suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: "Sắp xếp như thế cũng là chuyện tốt, đưa người đến đây cũng che giấu được người bên ngoài họ đang ở đâu, sẽ không bị người khác bắt. Trong lòng Duẫn An có tính toán, hơn nữa nhóm người ông ngoại con cũng là những người có tính toán riêng, thật ra không cần chúng ta lo lắng."

Loading...