Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 604

Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:20:26
Lượt xem: 75

Vì thế Diệp Gia bước nhanh hơn, mắt thuận tiện liếc qua bà lão đang nằm ở trên giường. Kỳ lạ, lúc nấy là đang nhìn thứ gì đó, rốt cuộc là thứ gì chứ? Nhìn bà lão một lượt từ trên xuống dưới, đảo đến trên cổ bà ấy hình như lộ ra thứ gì đó, nàng đột nhiên run sợ một chút. Diệp Gia quay đầu nhìn Chu Cảnh Sâm. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Thâm đột nhiên vươn tay, ôm lấy vòng eo nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy Diệp Gia hoài nghi thì lộ ra tươi cười: "Nàng đúng là tiểu nương tử thông minh, sâu sắc, không có gì qua mắt được nàng."

"... Đó là cái gì?" Thế nào lại là thông minh sâu sắc. Nàng chỉ là liếc mắt nhìn một cái thôi.

"Không biết." Chu Cảnh Sâm lại cảm thấy không phải như thế, nhưng cũng không hoàn toàn, không chắc chắn. Dù sao đó cũng là một bà lão bị điên. Đàn ông khác đến gần, bà ấy sẽ la to lên. Chu Cảnh Sâm là một người đàn ông cũng không tiện nhìn đồ trên cổ người ta: "Có chút quen mắt."

Diệp Gia quay đầu nhìn thoáng qua, đẩy Chu Cảnh Sâm nảy giờ vẫn còn nắm lấy tay nàng: “Chàng buông ta ra, ta đi qua đó xem.”

Đi đến gần, bà lão đã co rúm lại rồi lùi lại vào trong giường. Nhưng dường như việc trước đó Diệp Gia đã cứu ba ấy khỏi tay tên đầu bếp béo đã khiến bà ấy không phản cảm việc Diệp Gia đến gần. Diệp Gia không biết hiện tại bà ấy có còn nghe hiểu tiếng người nửa hay không, suy nghĩ một lát rôi mới hỏi bà ấy: "Bà bà, trên cổ bà có thứ gì đó có thể tháo xuống cho ta nhìn một chút được không?”

Hai mắt bà lão đục ngầu, ánh mắt dại ra hỗn độn. Nghe không hiểu cũng không nghe được, bà ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm khe hở không nhúc nhích chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-604.html.]

Diệp Gia lại hỏi thêm lần nữa thì bà lão mới ngẩng đầu lên. Nhưng miệng lại bắt đầu đọc những câu thơ kia. Nàng có thể đã đọc không ít thơ, nhưng chỉ không đọc thơ tình. Diệp Gia nhíu mày nhìn Chu Cảnh Sẩm, Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Thôi, chúng ta cứ ra ngoài dạo chơi trước đi.'

Cũng đúng, Diệp Gia gật đầu. Vừa chuẩn bị đứng dậy, thì bà ấy lại nắm lấy cánh tay của Diệp Gia.

"Hửm."

Bà lão ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Gia, không biết bà ấy đang nhìn cái gì. Bỗng nhiên bà ấy đưa tay sờ mặt Diệp Gia. Diệp Gia trừng con ngươi không nhúc nhích. Bà lão kia nói thâm một câu gì đó roi lại nâng mắt lên nhìn về phía Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm cũng đứng cách đó không xa, một thân quần áo dài, một đầu tóc đen được cố định bởi một cây trâm gỗ lim. Vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, làm tỏa ra một tầng hào quang. Không biết trong mắt bà ấy coi Chu Cảnh Sâm thành người nào, nghiêng nghiêng ngả ngả từ trên giường nhảy xuống, roi chạy đến trước mặt Chu Cảnh Sâm. Một tay ôm hũ tro cốt một tay nắm lấy tay áo hắn, trong miệng lại phát ra những tiếng vui vẻ: "Linh Khanh, Linh Khanh, chàng đến đón ta sao?"

"Linh Khanh?" Chu Cảnh Sâm không nhúc nhích. Bào lão ấy lại như một tiểu cô nương xoay vong quanh bên người hắn.

Diệp Gia đứng bên cạnh cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu nhìn cái hũ tro cốt bị bà ấy ôm. Cái vật không rõ ràng kia không cẩn thận đụng đến hũ tro cốt, phát ra một tiếng vang nhỏ. Mà tiếng động nhỏ đó lại làm cho bà lão hoảng sợ, lập tức thả tay ra. Bà ấy rất dễ bị dọa sợ, mà mỗi lần như thế thì lại lại bắt đầu đọc: "Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh. Nhớ đến bướm phong đỏ..."

Hai người hai mặt nhìn nhau, Diệp Gia nhìn chằm chằm vào hũ tro cốt rất lâu, có suy đoán không nỡ. Dựa vào dáng vẻ hiện tại của bà ấy hẳn bà đã mắc chứng bệnh Alzheimer. Nhưng nàng không biết thời cổ đại có chứng bệnh này hay không. Nghe bà ấy đọc thơ tình, mà tro bên trong hũ tro cốt đó không lẽ là bạn đời của bà ấy sao?

Loading...