Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 566

Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:39:30
Lượt xem: 99

Đến khi quay về phòng ở, thì Dư thị đã sớm mang món canh giải nhiệt mùa hè được nấu bằng nước giếng đến đây. Nhìn quanh phía sau Diệp Gia mấy lần, nhưng vẫn không trong thấy bóng dáng Chu Cảnh Sâm đâu, nhất thời sửng sốt một chút: "Doãn An đâu rồi? Tại sao lại không đi về cùng với con?"

"Tướng công mới nhận được thư cấp báo, nên vội càng rời đi mất rồi." Diệp Gia có chút không yên tâm, nên phái Tiểu lê đi theo sau hắn tìm hiểu.

Tiểu Lê nhanh chóng đứng dậy, lập tức đi theo.

Ngay trong đêm đó, cùng về với Tiểu Lê còn có Tư Nam và Triển Lâm. Ngày đó trong đêm, cùng nhỏ lê một khối trở về còn quan lại nam cùng triển lâm. Bên phía doanh trại còn cử thêm một đội người vê cùng, phụng lệnh bảo vệ mọi người đang sống bên trong Thẩm Phủ. Hóa ra là, vào đêm hôm qua, doanh trại bị công phá. Phát sinh một trận đánh lén quy mô lớn, dù không có nhiều thương vong, nhưng kho lương thực của doanh trại đã bị thiêu cháy. Diệp Gia nghe vậy thì nhíu chặt lông mày: "Vậy bây giờ chúng ta nên giải quyết thế nào? Có lương thảo dự trữ để vận chuyển qua đó hay không?"

"Đại nhân đang cho người sửa chữa lại thành trại, mấy ngày nữa bên phía Luân Đài cũng sẽ phái người qua đó." Tư Nam thành thật báo cáo.

Trong lòng Diệp Gia nặng trĩu; Vay lương thực dự trữ thì sao?”

“Thuộc hạ không rõ.'

Diệp Gia đi qua đi lại trong phòng vài vòng, rồi đưa ra quyết định, tích trữ lương thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-566.html.]

Trữ lương không phải một việc đơn giản. Chính Tây Bắc cũng không có đồng ruộng diện tích lớn, trên thị trường có thể mua bán lương thực kỳ thật không nhiêu lắm. Phần lớn lương thảo cần từ quan nội vận chuyển đến. Nói cách khác, nếu muốn nhanh chóng mà bổ sung lương thảo tổn thất thành trại, hoặc là điều động lương thảo từ kho lúa nơi khác, hoặc là phái người đi bốn phía quan nội mua sắm.

Diệp Gia suy nghĩ một lát, đi tìm Diệp Tứ Muội. Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt còn kiên trì buôn bán thịt chín. Đằng trước trấn Lý Bắc chắn ở phía trước, ngày tháng của bá tánh trấn Đông Hương vẫn chưa chịu ảnh hưởng. Bá tánh trấn trên nên sinh hoạt như thế nào thì vẫn sinh hoạt như thế.

Sau khi cửa hàng Lưu gia bị tạm dừng, vượt qua một đoạn thời gian ăn chín tiêu điêu ngắn ngủi, hiện giờ làm ăn cửa hàng Tây Thi dần dần lại khôi phục rực rỡ. Lúc Diệp Gia tới cửa hàng, Diệp Tứ Muội và Thu Nguyệt đang bận đến chân không chạm đất. Đợi một lát, tiễn đi một đợt thực khách, Diệp Tứ Muội mới xoa tay đến nói chuyện với Diệp Gia: "Tỷ, sao hôm nay rảnh đến đây? Không phải nói xưởng bên kia thật sự bận sao?”

"Vừa lúc có một số việc muốn hỏi muội." Bởi vì Ngũ di nương nháo ra chuyện kia, hiện giờ Diệp Tứ Muội không dẫn hài tử đến cửa hàng. Diệp Gia đưa Hỉ Lai cho Diệp Tứ Muội, để Hỉ Lai giúp đỡ chăm sóc hai đứa nhỏ: "Thu Nguyệt ngươi trông coi lát."

Nói xong, hai tỷ muội đi hậu viện: "Viện Nương, khi nào A Cửu trở vê?"

Đoạn thời gian này A Cửu dẫn theo nhóm người thủ hạ kia chạy buôn bán khắp nơi, cũng dần chạy ra có tên tuổi. Hắn ta và nhóm thủ hạ kia một đám tài cao gan cũng lớn, võ nghệ cao hơn tiêu sư bình thường không ít. Bởi vì làm việc nói nghĩa khí nói quy củ, lại rất được người tôn sùng.

Sau đó A Cửu dứt khoát ở dưới kiến nghị của Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia, ở trong thị trấn làm một cái bàn ở mặt tiền cửa hàng nhỏ, lập một tiêu cục. Nói đến cái tên đơn giản thô bạo, chính hắn ta cũng lấy được, ngay cả tên của mình và tức phụ cũng hợp thành tên của một tiêu cục. Tiêu cục Viện Cửu không chỉ dám chạy làm ăn ở Trung Nguyên, tiêu cục quan nội không dám nhận làm ăn ở Tây Vực bọn họ cũng dám nhận.

Trước đó vài ngày A Cửu từng trở về, nói chuyện với Chu Cảnh Sâm ở thư phòng đến nửa đêm, suốt đêm dẫn người rời khỏi trấn Đông Hương.

Loading...