Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:09:58
Lượt xem: 276

Chu Cảnh Sâm lang lặng nhìn Diệp Gia chỉ huy Tôn Ngọc Sơn pha vữa, ánh mắt lại rơi xuống người nữ tử bụi bẩn lần nữa.

Nữ tử không ăn mặc đẹp, cũng không trâm châu ngọc bội, đôi mắt sáng ngời trong ánh đèn rực rỡ. Có lẽ đã trôi qua quá lâu, trí nhớ của hắn mơ hồ. Cũng có lẻ kiếp trước hắn tự mình đắm chìm trong oán hận hoàn toàn không có tâm tư để ý Diệp thị, hắn mới phát hiện Diệp thị này giống như người xa lạ. Khác xa người ích kỷ ngu xuẩn trong trí nhớ của hắn.

Diệp Gia cảm nhận được có người đang nhìn nàng, nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện với ánh mắt của người đang ngồi trên ghế đầu kia.

Mới bị cỏ nát dính vào, lúc này hắn kéo băng ghế đến bên hàng rào, người đang ngồi dựa vào tường hàng rào. Khi bốn mắt nhìn nhau, người kia cong cong khóe mắt về phía nàng. Trái tim Diệp Gia đập thình thịch, nghiêng mặt về, cầm xẻng xúc bùn vào trong thùng, nàng quay đầu vào bếp.

Đã gọi người ta tới nhà làm việc, còn nói cho người ta ăn cơm no. Diệp Gia đương nhiên sẽ không keo kiệt. Buổi sáng khi hạ quầy hàng Diệp Gia cố ý cắt hai cân thịt, còn mua một con cá lớn.

Nhắc mới nhớ, vùng tây bắc này thật ra cũng không tính là hoang vắng. Muốn thịt có thịt muốn cá có cá. Cá tự nhiên giống như cá hồi, cá chó, cá đầu to, cá trê, cá năm sọc, cá tuế, cá xích sảo, cá hồi bắc cực. Lý Bắc huyện có sông, giống loài cũng phong phú. Cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, cá đen bình thường đều có. Chỉ có điều dân bản xứ không ăn cá nhiều, những tôm cá tươi mới này rất ít khi được mang lên bàn.

Diệp Gia là người phương nam, lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam chính cống, thích ăn cá cũng biết làm cá. Bình thường không làm là vì Chu gia không có đủ gia vị, thứ hai là ngại phiên phức trong nhà có trẻ con. Lúc này đãi người tất nhiên phải làm một con cá.

Con cá xích lư này nàng định làm thịt kho tàu, thật ra theo khẩu vị của nàng tất nhiên hấp sẽ ngon hơn. Nhưng khẩu vị của người phía bắc ăn mặn, cũng không ăn quen cá hấp. Cân nhắc đến việc bọn hắn sẽ thấy tạnh mới lùi lại mà cầu việc khác làm thịt kho tàu. Diệp Gia cứ như vậy bưng chậu cá đến bên cạnh giếng, câm đao nhìn con cá nhíu lông mày. Dư thị ôm Nhuy Tả Nhi cũng đi theo, ở bên cạnh không dám phát ra tiếng mà nhìn nàng nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-54.html.]

Hồi lâu, Dư thị dường như phát hiện ra sự buồn rau của Diệp Gia, nhỏ giọng hỏi một câu: "Gia nương, không biết g.i.ế.c sao?"

Biểu cảm của Diệp Gia cứng ngắc lại: Nương, nương biết g.i.ế.c sao?"

"..." Biểu cảm của Dư thị cũng cứng ngắc lại.

Mẹ chồng nàng dâu hai người một người là vương phi tương lai, mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Lưu vong ba năm bị mài mòn góc cạnh, mọi chuyện đều đang tìm tòi nhưng học hỏng hết. Một người là sinh viên tài cao khoa kỹ thuật học hành gian khổ hai mươi năm, biết nấu cơm nhưng gà cũng không dám giết, Nhìn con cá xích lư vẫy đuôi trong chậu gỗ như rồng bơi trong chậu, hai người liếc nhìn nhau, cũng không ra tay từ đâu.

Diệp Gia nhíu mày suy nghĩ một lát, cảm thấy mình đã rơi vào hoàn cảnh như thế này còn sĩ diện cái gì? Định vào trong phòng lấy chày gỗ ra. Cá sống nàng không dám nhưng lấy chày gỗ đập c.h.ế.t thì nàng dám.

Nàng cắn răng một cái đứng lên, vừa mới định đi lại nghe thấy một tiếng ho khan nhẹ nhàng.

Diệp Gia bực bội ngẩng đầu, người trên ghế đẩu đã đứng lên, chống nạng không nhanh không chậm đi tới, giọng nói của Chu Cảnh Sâm vẫn êm tai như vậy, nhẹ nhàng: "Đưa đao cho ta."

Nói xong, đi tới trước mặt Diệp Gia.

Sau đó cầm lấy tay đang cầm đao của Diệp Gia, chậm rãi lấy đi đao trong tay nàng. Ngồi xuống, giơ tay lên một đao chính xác. Máu chảy ra, trên mặt hắn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Loading...