Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 498

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:11:26
Lượt xem: 84

Người có quyền có tiền ở Luân Đài đều mua sắm đồ đạc ở khu phía Đông, đồ ăn ở đó cũng đắt hơn một nửa trở lên so với giá cả bán ở khu phố Nam, Bắc, và Tây. Lê Hoa cao mà Diệp Gia muốn tung ra bán chính là nhắm vào đối tượng người tiêu dùng cao cấp này, cho nên đương nhiên là muốn cửa hàng của mình sẽ tọa lạc ở một nơi phồn hoa thịnh vượng.

Khu chợ ở bên phía Luân Đài này hoàn thiện hơn rất nhiều so với ở trấn Đông Hương, mặc kệ là làm ăn kinh doanh hay cho thuê cửa hàng, thì người môi giới làm việc đều rất có nguyên tắc. Bước đầu tiên, Diệp Gia đương nhiên là cần đi tìm một người môi giới đáng tin cậy, và tìm thêm một người thích hợp để đi nghe ngóng về tình hình của cửa hàng.

Ở Luân Đài có mấy nhà làm môi giới, ngoại trừ người môi giới của thương hộ tự tổ chức ra, thì còn có người môi giới do quan phủ thành lập nên. Cửa hàng môi giới lớn nhất đương nhiên là nơi do quan phủ thành lập, giá cả hàng hóa bên trong khu vực Luân Đài vốn không ổn định, công việc của những người buôn bán thông thương đều có thể tiếp cận được đến nó. Trong đó cũng có rất nhiều người môi giới, làm việc linh hoạt, nói chuyện lại êm tai. Điều quan trọng nhất là trong tay họ nắm rất nhiều tài nguyên. Nhưng chỉ có một nhược điểm, là giá đắt. Môi giới do các thương nhân điều hành thì thấp hơn chút, giá cả rẻ hơn tận một nửa.

Nếu Diệp Gia muốn đặt mua cửa hàng, thì đương nhiên sẽ không so đo chút khoản tiền môi giới nho nhỏ. Tìm một người môi giới đã có kinh nghiệm cực kì lão làng, trước hết là nghe Diệp Gia mô tả yêu cầu cụ thể của cửa hàng một lần, sau đó người này liền mở ra một cuốn sổ ghi chép dày cộm.

Sau khi lục lọi một lúc lâu, rồi chọn ra mấy chỗ để dắt đoàn người Diệp Gia đi ngắm nghía một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-498.html.]

"Các cửa tiệm ở bên phố Đông Luân Đài đều buôn bán rất đắt hàng, không dám nhận là tấc đất tấc vàng nhưng cũng xấp xỉ như vậy. Gia quyến của quan lớn, hay gia quyến của nhưng thương hộ giàu có ở bản địa đều qua phố Đông này mua hàng. Bên đây đa số là bán bút mực giấy nghiên, sách vở, đồ bằng ngọc, đồ cổ, vàng bạc, châu báu, trang sức, nhiều vô kể... Tóm lại, hàng hóa có chất lượng tốt được vận chuyển từ Trung Nguyên đến, còn chưa kịp đưa đến phố Tây thì đã bán hết sạch ở phố Đông này rồi. Mấy cửa hàng ở con phố này thực sự không dễ tìm, thường chỉ treo biển hàng nghề lên thì tâm nửa tháng là đã không còn rồi."

Người môi giới này là một nam tử khoảng chừng 40 tuổi, từng câu nói nối tiếp nhau hệt như b.ắ.n s.ú.n.g liên thanh. Không chỉ Kia cò mồi là cái chừng bốn mươi tuổi nam tử, lời nói cùng b.ắ.n liên thanh giống như một câu tiếp một câu. Không chỉ giới thiệu cho Diệp Gia nghe tình hình từng cửa hàng ở các con phố khác nhau khắp Luân Đài, mà còn tập trung nói sơ ve đối tượng tiêu dùng chính của riêng từng con phố: "Cửa tiệm ở con phố Tây đăng kia thực ra cũng không tệ, bán rất nhiều hàng hóa của Tây Vực. Ở phố Tây chủ yếu là bán đồ ăn thức uống, những loại hương liệu đặc trưng chỉ có ở Tây Vực, còn có một ít son phấn bột nước, vải vóc và cửa hàng may đo quần áo. Ở đó chủ yếu là do có một con hẻm hoa liễu* lớn, có nhiều nữ tử, nên nhu cầu sử dụng mấy thứ đó cũng cao hơn."

*Kỹ viện, lầu xanh.

"Ở nơi này, phố Đông đắt nhất, còn phố Tây xếp thứ hai." Người môi giới cứ nói mãi không ngừng nghỉ mà không cần ai phải đáp lời,'Phố Nam xếp thứ ba, gân nhất là phía Bắc hơi thấp hơn một chút. Nhưng nếu phu nhân muốn thuê giá rẻ hơn, thì ở phố Bắc cũng có mấy cửa tiệm cũng khá tốt đó."

Diệp Gia ở một bên vừa nghe, vừa đi đến phố Đông. Đi cùng với người môi giới thăm quan qua hai gian cửa hàng, thành thật mà nói thì cũng không được coi là quá tốt.

Loading...