Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 463

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:01:30
Lượt xem: 97

Người bình thường còn thật sự chịu không nỗi: "Nhanh chóng sai nô tỳ đi chuyển lời với họ, sáng mai cũng đừng đến Ngô gia nữa."

Diệp Gia nghe vậy mỉm cười: "Lão sư nói chí phải."

Truyền lời cho Ngô gia thì không cần sốt ruột như vậy rồi. Nếu lão gia tử đã nói thay lúa mạch thành cây lúa, thì sẽ nhiêu ra hơn hai mươi ngày ươm giống.

Ngay sau đó Chu gia cũng không vội đi tìm lúa mạch non khắp phố lớn ngõ nhỏ, Dư thị cũng không than thở nữa, chỉ việc đi mua hạt thóc về trông là được. Ngoài giống lúa, Diệp Gia còn lấy một bao hạt giống cây cải dầu đen hư hư thực thực đó cho Trương lão gia tử xem.

Trương Xương Lễ nhận ra được nhiều loại cây trồng, liếc nhìn một cái liền nói: "Đây là cây vân đài, phải ươm giống trước cuối tháng tư, cũng trồng xuống vào khoảng thời gian này."

Diệp Gia nghe rồi cũng không hỏi vân đài là gì, rõ ràng nghe thấy giọng điều của Trương lão gia tử là biết được nói đến hạt giống cây cải dầu rồi. Diệp Gia lấy một bao lớn những hạt giống thượng vàng hạ cám do Dư thị mua về đó bày trên bàn, không nhận ra được loại nào là loại nào mà gọi ông lão đến phân biệt.

Trương Xương Lễ bị hành động của cô vợ nhỏ của Chu Cảnh Sâm này làm cho dở khóc dở cười, lập tức tức giận: "Tiểu nha đầu này ngươi xem lão phu là cái gì đó?"

Diệp Gia cười hì hì, khách sáo mà châm trà cho ông lão: "Đây không phải là học thức không uyên bác bằng lão gia tử người sao? Cả nhà trên dưới đều không phân biệt đực, mong ngóng lão gia người chỉ điểm để tránh sai lâm nữa kìa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-463.html.]

Trương lão gia tử hừ một tiếng, nếu không phải lớn tuổi rồi cũng không có đuôi, có lẽ ông ấy đã có thể kiêu ngạo tới mức vểnh đuôi lên trời rồi. Ông ấy không chỉ có thể nói rõ mỗi hạt giống thế nào, ngay cả những hạt giống này nên trông thế nào, trồng vào lúc nào, kỳ sau phải bảo dưỡng trông nom thế nào đều biết rõ mồn một. Diệp Gia nghe đến tấm tắc kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng trách Chu Cảnh Sâm lại muốn kêu người về đây, đây chẳng phải là một quyển sách nông học sống sao?

Sách nông học có ghê gớm đến đâu cũng không bằng có người không biết phân biệt hàng tốt xấu, nói bỏ tù liền bỏ tù. Vị kia ở Yên Kinh vì để biểu lộ ra sự bảo vệ và cưng chiều đối với người mình yêu mà cách chức nguyên lão của hai triều đại - Trương Xương Lễ, tuổi tác lớn như vậy mà lưu đày đến Tây Bắc.

Chuyện này không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là Trương Xương Lễ đều nản lòng thoái chí.

Diệp Gia vừa nghe trong lòng vừa ghi nhớ, sau đó lại lấy đá cuội Dư thị mua được từ chợ sành đưa đến trước mặt lão gia tử. Lão gia tử kiêu ngạo lúc nhìn thấy viên đá trông cứ như hạt giống này liền khựng lại, ông ta nhìn chằm chằm hồi lâu, không nói ra được nguyên do gì. Nhưng không nhận ra cũng không ảnh hưởng đến việc hai mắt ông lão sáng lên, vô cùng hứng thú. Ông ta không phải chính là đến vì cái này sao? "Thứ này ngươi lấy được từ đâu?" Trương Xương Lễ cẩn thận nhận lấy một viên rọi dưới ánh đèn nhìn xem, quả thực là chưa từng thấy.

Diệp Gia nói thẳng là mua được từ chợ sành: "Lão sư cũng chưa từng thấy qua sao?"

Trương Xương Lễ không nhận ra thì nói là không nhận ra, cũng không có cố ý tỏ ra vẻ hiểu biết. Ông ta cầm lấy hạt giống không thường thấy đó quan sát gần nửa ngày, càng nhìn càng thấy hiếm lạ. Ông ta không dám nói mình có thể nhận biết được toàn bộ cây cối trong khu vực Đại Yên, những hơn chín mươi phần trăm là nhận ra được. Thậm chí từ chức vụ của mình, có một vài hạt giống đến từ ngoại tộc ông ta cũng thuận lợi tiếp xúc qua, thử trông qua, thứ này thì thật sự chưa từng thấy. Ông ta lắc lắc đầu, dò hỏi Diệp Gia có thể cho ông ta vài hạt để nghiên cứu một chút?

Diệp Gia nhìn thoáng qua Dư thị, Dư thị vốn không hứng thú lắm đối với những thứ này. Ý là để mặc Diệp Gia làm chủ.

"Đương nhiên là được." Diệp Gia thuận miệng đồng ý.

Loading...