Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 444

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:56:35
Lượt xem: 107

Chu Cảnh Sâm vừa nói xong, hai mắt Diệp Gia đã sáng lên: "Thật sao? Hiểu cách trồng trọt thu hoạch, hiểu cách chăm sóc ruộng tốt không?”

"Dù bây giờ không hiểu thì sau một thời gian hắn cũng sẽ xử lý tốt." Chu Cảnh Sâm có chút giao tình với lão già này, ngoài ông ta thì còn khá nhiều người có thể dùng được: "Sẽ không thiếu người làm việc đâu, nàng chỉ cần nói cần bao nhiêu người là được, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp."

"Càng sớm càng tốt." Diệp Gia kích động nắm chặt cổ tay Chu Cảnh Sâm: "Xuân tháng Ba sẽ cày ruộng, để lỡ mất sẽ không tốt."

Hai người đàn nói chuyện thì có một tiếng gọi: "Đại nhân" vang lên bên ngoài. Diệp Gia quay đầu ra nhìn, chỉ thấy ngoài doanh trướng có một bóng người. Chu Cảnh Sâm khẽ đáp: "Vào đi."

Người kia nghe vậy lập tức bưng một cái khay vào, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Gia, chỉ đặt cái khay trên mặt bàn trước mặt Chu Cảnh Sâm, sau đó thi lễ một cái rồi vội vàng đi ra ngoài.

Thấy người đến đưa đồ, Diệp Gia không quan tâm nữa mà nghiêm túc ngẫm nghĩ xem cần bao nhiêu người. Nếu trồng hết toàn bộ một trăm mẫu ruộng, mỗi mẫu phải cần đến một trăm người. Nhưng một mẫu ruộng ở đây không lớn lắm, nếu một người quản lý hai đến ba mẫu thì chỉ cần bốn đến năm mươi người là đủ.

Diệp Gia đang tính toán thì ngửi thấy một mùi thuốc đắng chát quen thuộc.

Nàng ngước mắt nhìn Chu Cảnh Sâm đã uống hết nửa bát thuốc từ bao giờ, sững sờ hỏi: "Tướng công, sao chàng lại uống thuốc?"

"Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, dễ bị cảm lạnh nên uống thuốc cảm."

Chu Cảnh Phong uống một hơi hết chỗ thuốc rồi quay đầu nhìn Diệp Gia, môi dưới khẽ nhếch lên, có một vệt nước dính trên môi hắn như vết chu sa. Chẳng biết trong phòng đã đốt nến từ lúc nào, dưới ánh nến, đôi môi hắn đỏ hồng trông vô cùng ngon lành, oánh nhuận lấp lánh: "Đúng rồi Gia Nương, lần này tới nàng định ở lại mấy ngày?"

Diệp Gia im lặng nhìn chằm chằm cái chén không, lát sau mới đáp: "... Ta còn phải quay về cho kịp cày bừa vụ xuân."

"Không cần vội, những chuyện đó cứ để ta sắp xếp là được."

Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng nắm tay Diệp Gia, ngón tay thon dài hờ hững vuốt ve ngón tay nàng: "Chuyện trồng trọt cứ để chuyên gia làm đi, ở lại đây thêm mấy ngày nhé?"

Diệp Gia im lặng nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-444.html.]

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm mỉm cười vô cùng nho nhã.

Nàng hiểu hết ý của hắn nên sắc mặt vô thức nóng bừng lên, mi mắt liên tục run ray. Nàng cảm thấy rất xấu hổ vì doanh trướng rất mỏng manh, ở đây không hề có cách âm: "Chu Doãn An, chàng...'

"Ừm." Chu Cảnh Sâm nghiêng đầu, cúi người xuống.

Hơi thở tràn ngập mùi hương của nhau, Diệp Gia mơ hồ bị hắn dắt vào trong trướng.

Giường của Chu Cảnh Sâm không lớn lắm, là loại giường mềm tiện cho việc hành quân. Lúc này, Diệp Gia đang bị đè lên giường, hơi thở hỗn loạn.

Nàng cảm thấy chuyện này không ổn, dọc đường đến đây nàng chưa tắm một lần nào. Mặc dù váy áo không bị dính mồ hôi, cũng không bị bẩn nhưng Diệp Gia cảm thấy nên đi tắm một lần thì hơn. Chủ yếu là nàng sợ Chu Cảnh Sâm vì dỗ dành cô nhanh tiếp nhận hắn mà lại làm tới.

"Chờ chút." Trái tim Diệp Gia sắp bay ra khỏi lông ngực, nàng đè bàn tay Chu Cảnh Sâm đang thăm dò trong váy lại, nói: "Ta phải đi rửa mặt một chút."

Hô hấp của Chu Cảnh Sâm vừa nặng nề vừa gấp gáp, gương mặt lạnh lùng phiếm vài phần yêu tà.

Hắn buông vật đang ngậm trong miệng ra, liếc mắt nhìn người bên dưới, đuôi mắt đỏ như đánh phấn.

"Nàng đừng bắt nạt ta."

"Hửm?”" Đột nhiên nghe hắn nói vậy, Diệp Gia hơi bối rối.

"Nàng đừng cố ý bắt nạt ta."

Diệp Gia: ˆ...'

Hơi thở của Chu Cảnh Sâm cực nóng: "Ta sắp đến nhược quán, sắp hai mươi tuổi rồi, là thời điểm tỉnh lực vượng nhất. Kiều thê trong ngực, nàng bảo ta thả nàng đi trong lúc này thực sự là bắt nạt người quá đáng..."

Diệp Gia bị hắn nói cho đỏ mặt lên, nàng đâu có bắt nạt hắn!

Loading...