Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 411

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:46:23
Lượt xem: 119

"Ngươi đang làm gì thế? Nằm đây tìm đường c.h.ế.t à?" Trần Thế Khanh uống rượu, bây giờ cũng đã bị hù đến tỉnh hết.

Liễu Nguyên cũng bị đau đến tỉnh: "Không, ta nằm đây cứu đời sau của ta."

Trân Thế Khanh: "Có bệnh thì phải đi uống thuốc."

Liễu Nguyên: "...

Khi pháo hoa nổ tung trên bầu trời, viện tử Chu gia nghiễm nhiên trở thành nơi náo nhiệt nhất vùng này. Ngay cả người từ nơi đóng quân cũng lén chạy sang đây xem pháo hoa, những quả pháo lớn nổ vang trên không trung, thật nhiều tia lửa rực rỡ tung bay khắp nơi khiến mọi người vỗ tay tán thưởng.

Đến khi mọi người rời đi hết rồi, tất nhiên việc dọn dẹp cũng không đến tay Chu Cảnh Sâm làm.

Dư thị đã đuổi hắn ve phòng từ sớm. Bà ấy còn cố ý gọi Nhuy Tả Nhi và Diệp ngũ muội vào sau bếp, lấy cớ là bảo họ rửa chén đĩa, nhưng thật ra bà ấy còn dặn không ai được đi tới phòng trước quấy rầy. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi, bà ấy mới yên tâm rời đi. Diệp ngũ muội đoán ra được lý do, nàng ấy ở Chu gia mấy ngày này, nhìn thấy Dư thị tốn nhiêu công sức tâm tư cho chuyện của tỷ tỷ với tỷ phu như thế, tất nhiên đã hiểu.

Cùng lúc đó, khi Chu Cảnh Sâm vào phòng, Diệp Gia đã phủ khăn voan xuống, nằm trên giường lò. Hai tay nàng đặt trên ngực, khăn voan phẳng phiu, ngủ rất say sưa. Nàng thật sự rất thoải mái, nằm thẳng như vậy mà không lo thứ đó sẽ che kín mũi miệng mình khiến bản thân khó hít thở. Vậy mà còn ngủ rất ngon.

Chu Cảnh Sâm kích động vài đêm cuối cùng cũng đạt được ước muốn: ..."

Thôi vậy, Gia Nương rất tốt ở khía cạnh này, nàng vô cùng thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-411.html.]

Nghĩ vậy, Chu Cảnh Sâm tiến lên, một tay ôm lấy vai người nọ, đỡ nàng dậy.

Một bàn tay trắng mịn thon dài nắm lấy vạt tấm khăn voan, cẩn thận kéo màn che trên đầu nàng xuống. Vừa nhấc khăn lên, một gương mặt xinh đẹp đang ngủ say hiện ra trước mắt Chu Cảnh Sâm. Lông mi cong dài, đôi môi màu đỏ thắm, mi mục như hoạ. Hơi thở của Chu Cảnh Sâm bỗng dưng nghẹn lại, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Diệp Gia len vào chóp mũi hắn, ánh mắt hắn lập tức tối sâm lại.

Đêm tân hôn không thể cứ để Diệp Gia ngủ mất như vậy, bọn họ chưa uống rượu hợp khâm, tóc cũng chưa được kết.

Tay Chu Cảnh Sâm có lý chẳng sợ, luồn qua nách Diệp Gia, không đứng đắn chạm vào một nơi nào đó.

Hắn cứ thế lay nàng, thấy mi mắt nàng run ray. Lại lay thêm lân nữa, mắt Diệp Gia mới khó khăn mở ra, vừa ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Chu Cảnh Sâm. Có vẻ hắn đã súc miệng rồi, trong hơi thở toàn mùi nước chè xanh. Chu Cảnh Sâm cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của năng, răng nghiến nhẹ: "Gia Nương, đứng dậy hành lễ. Làm lễ Chu công."

"Gia Nương, làm lễ Chu công thôi!"

Nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, Diệp Gia mới giật mình mở to mắt. Nhận ra có tay người nào đó đã đã công khai sờ soạng chỗ kia, gân như bọc lấy trong lòng bàn tay. Mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi bật dậy. Động tác đột ngột, suýt nữa đã va vào đầu Chu Cảnh Sâm. Nếu hắn không nhanh nhẹn tránh kịp, hai người đã đập đầu vào nhau rồi. Chu Cảnh Sâm đỡ nàng ngồi vững lại, Diệp Gia thì mau chóng đỡ lấy đầu mình.

Chu Cảnh Sâm lấy hai chén rượu trên bàn nhỏ đưa tới, một chén cho Diệp Gia.

Diệp Gia cầm chén rượu, ngẩng lên nhìn Chu Cảnh Sâm trong bộ hồng y trước mặt. Ánh đèn dầu làm sắc đỏ thẫm trên bộ y phục của hắn mờ đi, trở thành một màu diễm sắc khiến lòng người run sợ. Ánh sáng chiếu lên làn da như ngọc bao bọc trong lớp hồng y, da trắng, tóc đen, y phục đỏ rực, tạo thành một sắc màu rực rỡ nồng đậm, hoạt sắc sinh hương (*). Dây lưng cột kỹ uyển chuyển buông thõng hông hắn, rơi trên mặt đất, tay áo rộng, cười với nàng dưới ánh đèn trông đẹp đến kinh người.

(*) Ý chỉ màu sắc và hương thơm của đóa hoa nở rộ.

Loading...