Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 388

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:34:45
Lượt xem: 123

Diệp Gia chú ý đến ánh mắt của bà, nghi ngờ quay đầu lại. Thấy Dư thị chính là hướng về phía nàng cười, lúc đầu không kịp phản ứng cho đến khi bà ấy cầm khăn quàng cổ đến.

Diệp Gia: “...'

Dư thị mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ. Bà choàng chiếc khăn quàng cổ lên cổ Diệp Gia, che đi những thứ này: "Hãy đeo chiếc khăn này vào, chiếc khăn này khá đẹp, ngày mai nương sẽ đan một chiếc khác cho con."

Sau khi quàng khăn xong, Dư thị xoay người kéo Nhuy Tư lại.

Diệp Gia: "..." Chỉ vậy thôi, chỉ cần bà ấy vui vẻ là được.

Chu Cảnh Sâm đã sớm trở lại. Khi hắn quay lại, gạo cao lương của Diệp Gia đã ướt đẫm. Bởi vì là lân đầu tiên làm, Diệp Gia sợ làm không tốt sẽ lãng phí đồ ăn, cho nên trước tiên chỉ mở một túi cao lương ra. Nếu thử hiệu quả, thì có thể sử dụng phương pháp tương tự để ủ phần còn lại. Nàng lau tay, định đứng dậy thì lại phát hiện một nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình.

Diệp Gia ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang ngồi xổm cách nàng một bước. Đột nhiên tay anh thò vào tay áo, lấy ra một chiếc hộp gỗ cỡ lòng bàn tay đưa cho nàng. Diệp Gia sửng sốt, nhìn hắn: "Cái gì?"

"Mở thử ra xem."

Diệp Gia nghi ngờ câm lấy, mở ra, là một hộp son bóng có màu sắc rất tươi sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-388.html.]

"Ta thật sự không thể nhổ lông mi cho nàng được. Nhưng màu môi thì không sao, ta có thể chỉnh được." Chu Cảnh Sầm ngước mắt, phản chiếu hình dáng Diệp Gia trong mắt."Gia Nương nàng cầm cái này trở vê phòng thử xem, có phải là màu môi của ta hay không ?"

Diệp Gia mím môi nhìn hắn, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ... Cái kia, là lúc nàng uống say nàng lại nói hươu nói vượn.

Đi đến nơi khan hiếm nguồn sống này nên đã lâu Diệp Gia không trang điểm. Thành thật mà nói, Diệp Gia hơi sốc khi nhận được thỏi son. Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Sâm hồi lâu, Diệp Gia khẽ mỉm cười. Chu Cảnh Sâm cũng mỉm cười khi nhìn thấy vẻ cong cong trên lông mày của nàng, đây là lần đầu tiên hắn đưa vật riêng tư như vậy cho một người con gái, thực ra hắn cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng may mắn thay, Gia Nương thích nó.

"Gia Nương, lại đây thử chiếc váy này đi." Ngoài việc dạy trẻ em đọc chữ, Dư thị còn may quần áo trong thời tiết lạnh giá. Ngày nay, bà không cần phải tự mình làm nhiều việc nhàn nên đương nhiên có rất nhiều thời gian để làm những việc khác. Chiếc váy trong giỏ của bà đã được may từ lúc trời còn lạnh, có thể coi như đã được may xong.

"Màu này rất hợp với con, lại đây nhanh lên." Diệp Gia đáp lại, nhét hộp son môi bằng gỗ vào trong tay hắn. Đột nhiên nàng vươn tay nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm, kéo về phía mình, không ngờ lại hôn lên môi hắn: "Màu này rất đẹp."

Sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã xoay người rời đi.

Chu Cảnh Sâm sững sờ trên mặt đất hồi lâu, giơ tay lên chạm vào môi, má ửng hồng. Ngước mắt lên bắt gặp mẹ đang đứng bên cửa sổ mỉm cười với mình từ lúc nào, Chu Cảnh Sâm võ nhẹ vạt áo đứng dậy, không nói một lời và trở vào nhà.

Diệp Gia đi tới phòng của Dư thị, Dư thị lấy ra một bộ áo khoác và váy màu đỏ thẫm, mỉm cười ra hiệu cho Diệp Gia. Màu này được Dư thị tìm thấy sau khi tìm kiếm tất cả các cửa hàng vải và tiệm thêu trong thị trấn, màu tươi sáng nhưng không thô tục và có chút sống động. Mắt thẩm mỹ của Dư thị rất cao, bà biết Diệp Gia hợp với màu đỏ, màu sắc bà chọn có thể tôn lên vẻ đẹp của nàng một cách sống động.

Thành thật mà nói khi nhìn thấy màu sắc này, Diệp Gia đã từ chối, vì nàng bị ảnh hưởng bởi gu thẩm mỹ của kiếp trước. Diệp Gia luôn thích chọn những màu đen, xám hoặc lạc đà rất tối và buồn tẻ. Nàng từ chối quần áo của Dư thị ngay khi chúng được mang ra, nàng cảm thấy bối rối trước việc mặc chúng.

Loading...