Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 359

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:24:49
Lượt xem: 200

Lần này Chu Cảnh Sâm không chỉ lập công lớn mà còn cứu mạng rất nhiêu người thân trong gia đình binh lính.

Diệp Gia không biết nội tình, nếu nàng biết được thì cũng sẽ rất vui mừng.

Chu Cảnh Sâm đến rất nhanh, Liễu Nguyên cũng đi theo hắn. Vừa nghe thấy Diệp Gia đến đưa đồ ăn, lập tức Liễu Nguyên hết sức chủ động đề nghị tới giúp đỡ. Chu Cảnh Sâm cũng lười để ý tới hắn ta, cho hắn ta đi theo.

Khi bọn họ đi tới thì nhìn thấy hai quả bóng, không khỏi cong mắt lên: "Nàng làm món gì ngon thế?"

"Một loại điểm tâm nhỏ thôi." Diệp Gia đưa túi đồ lớn trong tay cho hắn, nhìn Diệp ngũ muội đưa cái hộp kia cho Liễu Nguyên: "Có hơi nhiêu, chàng không ăn hết thì chia cho người bên dưới ăn chung. Thứ này không thể để lâu, đừng keo kiệt."

Chu Cảnh Sâm: "... Được rồi."

Hắn đưa tay nhận lấy, phút chốc lúc hắn đến gần, mũi Diệp Gia liên ngửi thấy mùi hoa lê trên người hắn. Diệp Gia phản ứng rất nhanh, nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm: "Chàng thuận tay lấy thuốc mỡ của ta bôi lên mặt à?”"

Một câu nói đầy khí phách, nháy mắt vừa chạm đất đã khiến cho hai cặp mắt trợn tròn.

Liễu Nguyên: "IIIII"

Diệp ngũ muội: II

"..." Mặt Chu Cảnh Sâm đột nhiên đỏ bừng. ... Hắn, khụ, lấy đồ của nương tử thì có thể cũng bị xem là thuận tay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-359.html.]

Nhận thấy những ánh mắt xung quanh đang lén lút nhìn trộm, rõ ràng Liễu Nguyên đang xem kịch, Diệp Gia còn biết giữ lại chút thể diện cho Chu Cảnh Sâm.

Mặc dù người này có vẻ không mấy quan tâm đến những chuyện hư ảo này, nhưng đi ra ngoài, còn có cấp dưới ở đây thì phải chú ý một chút, không được cố tình không có chừng mực. Diệp Gia liếc nhìn Liễu Nguyên, người gần như đang venh lỗ tai lên, mim môi, khụ khụ hai cái. Bàn tay đang nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm chuyển sang võ võ, chậm rãi vuốt ve cổ áo: "Chàng nhớ ăn sớm một chút, đừng lơ là luyện tập, chúng ta về trước."

Nói xong, Diệp Gia lôi kéo Diệp ngũ muội, người đang im lặng liếc trộm tỷ phu, quay người rời đi.

Diệp ngũ muội có chút mơ màng, trong lòng nàng ấy thì tỷ phu là người rất không dễ chọc vào, lén lút bôi thuốc mỡ của tỷ tỷ nàng ấy lên mặt mình. Trời ạ! Hoá ra tỷ phu dựa vào mặt ư? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tỷ tỷ của nàng ấy có năng lực như vậy, biết kiếm tiền, nhà tỷ phu nhất cùng nhị bạch* cũng không phải chỉ dựa vào mặt mình thôi sao? *Nhất cùng nhị bạch: rất nghèo, nghèo rớt mồng tơi.

Diệp ngũ muội cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy mình lại học thêm được điều gì đó. Nàng ấy nắm chặt tay: "Tỷ tỷ, sau này nhất định muội sẽ kiếm thật nhiều tiên!"

Diệp Gia sửng sốt một chút. Nhưng điều đó cũng không ngăn được nàng đồng tình: "Chính xác, tỷ cũng nghĩ như vậy."

Lúc này hai tỷ muội nhìn nhau mỉm cười, hiếm khi tâm ý tương thông, cùng nhau trở về Chu gia.

Chu Cảnh Sâm không biết hình tượng của hắn trong lòng Diệp ngũ muội phút chốc đã tan vỡ, đồng thời hắn cũng đã đi chệch khỏi lý tưởng của nàng ấy. Hắn và Liễu Nguyên mang theo một hộp thức ăn lớn trở về doanh trướng. Bây giờ hắn đã được cho một mình một doanh trướng. Doanh trướng được bố trí theo chức quan. Hai người đặt đồ lên bàn, mở áo khoác bông phủ bên ngoài, mùi hương lập tức lan ra.

Liễu Nguyên ăn thịt lợn gân nửa tháng, hai mắt đều sáng lên, háo hức nhìn chằm chằm.

Mở hộp thức ăn ra, đồ chiên bên trong vẫn còn nóng hổi. Do được bọc trong áo bông nên không lạnh chút nào, nhất là cái nôi mới nấu còn đang bốc khói. Chu Cảnh Sâm nhìn một hộp thức ăn ba tầng, hai hộp thức ăn sáu tầng. Nhìn thế nào thì bọn họ cũng không thể ăn hết thức ăn. Hắn ngước mắt lên nhìn Liễu Nguyên vẫn không đi, đang đứng như một cây cột trong doanh trướng: "Muốn ăn thì gọi Ngọc Sơn, Trát Ba Đồ và những người khác tới đây đi."

Liễu Nguyên sợ lát nữa nguội sẽ không ăn được, đi ra ngoài gọi người. Hắn ta lại nhớ tới lời Diệp Gia nói, thứ này để lâu sẽ có mùi khó chịu.

Loading...