Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 314

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:10:47
Lượt xem: 133

Lần trước Gia Nương say rượu, dùng gậy đánh hắn. Mà lần này lại nhìn hắn với ánh mắt mềm nhũn, không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi?

"Ta là ai? Nàng nói thử ta là ai?" Chu Cảnh Sâm đặt chiếc lồng đèn trong tay lên bệ cửa sổ, hơi cúi người, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn tú được ánh nến chiếu sáng chuyển sang màu vàng ấm áp, dường như đôi mắt đứa đầy một đáy vực sâu: "Hay là nàng đến gần hơn để xem ta là ai nhé?”

Làm sao Diệp Gia có thể biết hắn là ai được, đầu óc nàng đang quay cuồng, nàng không nhận ra là ai đang đến.

Nàng khit mũi, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm cũng không có trốn tránh, để cho nàng nắm lấy cổ áo của mình rồi kéo mình về phía trước. Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào trong mặt hắn, lông mi hắn run rẩy, cảm giác chóp mũi của hai người chỉ cách nhau một nắm tay. Đôi mắt tràn đầy sương mù của nàng cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới. Một lúc lâu sau, mới đưa tay còn lại ra kéo lông mi của hắn.

"Đây là đồ giả nhỉ?" Diệp Gia kéo một lúc lâu, nhưng không có kéo ra được: "Ôi dài ghê ... cho ta nhé."

Nói thật, lúc kéo lông mi vẫn còn có chút đau. Chu Cảnh Sâm bất lực nắm lấy tay nàng, yếu hầu lên xuống hai lần, nhẹ nhàng nói: "Là thật, cho dù nàng có kéo xuống cũng không thể gắn lên được đôi mắt của nàng đâu."

Diệp Gia rất tiếc nuối, làm sao hắn có thể biết nàng muốn kéo nó ra rồi gắn lên mắt mình nhỉ?

Dừng một chút, nàng vặn vẹo ngón tay hai lần thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn. Sau đó lại chạm vào môi của hắn, sờ soạng rất lâu, không những không lau đi vết đỏ, mà càng xoa càng đỏ hơn: "Chàng đang dùng màu gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-314.html.]

Chu Cảnh Sâm: "2?"

"Miệng của chàng, chính là cái thứ mà chàng đang bôi á.' Diệp Gia xoa một lúc lâu, làm cho đôi môi của hắn cũng sưng lên: "Là màu gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm phải mất một lúc mới hiểu được ý của nàng, có chút dở khóc dở cười: "... Hay là nàng tự mình xem nhé?”

Diệp Gia lắc đâu, cảm thấy đôi môi đang mở ra khép lại này như có một cái gì đó đang câu nàng đến. Nàng đang nắm lấy cổ áo của người đó và giữ chặt, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ. Không biết cái này có mùi vị như thế nào nhỉ?

Vừa nghĩ, nàng đã trực tiếp kéo người đó lại gần về phía mình, sau đó đặt môi mình lên đó. Khoảnh khắc có cái gì đó mềm mại chạm vào khiến cho đầu óc Chu Cảnh Sâm bối rối.

Hắn dừng lại một chút, do dự có nên lợi dụng sự khó khăn của người khác mà trực tiếp ra tay hay là trở thành một chính nhân quân tử hay không, đừng làm cho Gia Nương ghét hắn khi nàng tỉnh lại, trong lúc hắn đang do dự, người đang tóm lấy hắn cũng không có khách khí. Mùi rượu xộc thẳng vào giữa mũi và miệng của hắn, chiếc lưỡi mềm mại đang cố gắng cạy môi và răng của hắn ra, đưa vào trong miệng của hắn.

Xương cụt của Chu Cảnh Sâm tê dại, một cảm giác tê dại kỳ lạ và gây nghiện đang dâng lên từ sau đầu hắn. Gần như hắn không cần suy nghĩ, mở răng và môi mình ra để người đó đưa chiếc lưỡi vào.

Dường như Diệp Gia cảm thấy giữa hai người có một bức tường khoảng cách, đó là một trở ngại. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Chu Cảnh Sâm vòng qua cổ của người trước mặt, ấn đầu hắn vào tường, móc đầu lưỡi của hắn bắt đầu ngậm mút. Tiếng hôn bị tiếng tuyết dày ở ngoài cửa sổ bóp ngặt, Chu Cảnh Sâm buông tay cầm ô ra, chiếc ô rơi xuống đất.

Chiếc lồng đèn ở trên bệ cửa sổ bị gió thổi điên cuông, mấy lần phảng phất sắp tắt. Lông mi của Chu Cảnh Sâm run lên, như thể đầu óc hắn đang rối loạn. Ánh mắt của hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt của Diệp Gia, hơi thở nhanh đến mức không thể kiểm soát được nữa.

Một lúc lâu sau, Diệp Gia tựa như đã nếm đủ mùi vị nên cuối cùng cũng buông hắn ra.

Loading...