Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:32:22
Lượt xem: 162

Hôm nay hắn mới nhận ra mình may mắn biết bao, ngoài ý muốn cưới được một viên minh châu phủ bụi trần.

Thiếu nữ trước mặt có mái tóc đen tuyền, đôi má tuyết, nàng giảo hoạt mà nhanh nhẹn. Nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, càng làm người ta kinh hỉ hơn nữa, chính là tính tình của nàng rất hợp với hắn, nhất cử nhất động của nàng không ngờ đều ảnh hưởng đến tâm trí hắn.

Chu Cảnh Sâm nắm lấy cổ tay người nọ, kéo nàng sang một bên.

Trên thực tế, không phải hắn không biết việc Gia Nương bài xích hắn. Chu Cảnh Sâm là loại người hiểu biết như thế nào? Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt để hiểu rõ hơn về bản tính con người, một chút chi tiết nhỏ cũng có thể phân tích suy nghĩ trong lòng mỗi người. Hắn biết rõ Gia Nương có thể vì gương mặt của bản thân mà có chút tình cảm với hắn, nhưng hắn sẽ không vì chút hảo cảm này mà liều lĩnh. Gia Nương không giống như tiểu cô nương trong đầu luôn nghĩ đến tình yêu kia, nàng trông trẻ tuổi hoạt bát, nhưng thực ra đầu óc nàng rất sáng suốt. Chu Cảnh Sâm nghĩ đến chuyện này, khó tránh thất vọng, trước mắt hắn thật sự không nghĩ ra lợi thế nào đáng giá để Diệp Gia dâng hiến cả cuộc đời cho hắn.

Một khuôn mặt tuấn tú có thể lừa được Gia Nương thường ngày cho hắn sắc mặt tốt một chút, giúp hắn chiếu cố mẫu thân và cháu gái để kiếm tiền nuôi gia đình đã là cực hạn. Nếu hắn được voi đòi tiên, lợi dụng trinh tiết của nữ tử hoặc cố ý làm cho Gia Nương hoài thai một đứa bé, gây khó dễ cho nàng, đó mới thực sự là vô liêm sỉ.

Lòng kiêu hãnh của Chu Cảnh Sâm không cho phép hắn làm chuyện hèn hạ như vậy.

Cũng đừng nói cái gì mà tất cả phu thê đều nói dõi, khi tai họa ap đến, cả hai đều tự bay đi, Chu Cảnh Sâm không bao giờ tin vào điều này. Hơn nữa, nếu hắn thực sự tin rằng thê tử nên cống hiến cả cuộc đời cho phu gia, kiếp trước hắn cũng không uổng công vì "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại"* mà cô độc cả đời. Hắn không phải là người theo khuôn phép cũ như lời đồn, nhìn vào bản chất thật của mình, hắn chỉ giấu nó sâu hơn mà thôi. Trên thực tế, các quy củ, lễ pháp và luân thường đều không thể chi phối hành vi của hắn. Hắn chỉ làm những gì bản thân cho là đúng, hoặc nên nói, hắn chỉ làm những việc khiến mình không hối hận.

*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Đây là câu cuối trong lời của Mạnh Tử chép trong thiên "Ly lâu thượng" của sách Mạnh Tử:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-272.html.]

"A ý khúc tòng, hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã.

Lương cùng thân lão, bất vi lộc sĩ nhị bất hiếu dã.

Bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự, tam bất hiếu dã.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."

Dịch nghĩa: Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chánh nghĩa, là điêu bất hiếu thứ nhất. Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ, sinh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba. Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.

Đương nhiên hắn biết Gia Nương không hài lòng với mình như thế, nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không có ý định lùi bước. Chỉ cần mỗi ngày Gia Nương ở bên cạnh hắn, sẽ có một ngày chờ được mây tan, thấy trăng sáng. Hắn có rất nhiêu kiên nhẫn.

"Đi thôi, chúng ta quay vê phòng nào."

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm vô thức chăm chú vào khuôn mặt của Diệp Gia, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình luôn nhìn chằm chằm nhìn vào Diệp Gia. Dư thị bước ra rót nước, liếc mắt nhìn thấy hai người, một cao một thấp ở trong sân. Đứa con trai xưa nay không biết nóng lạnh của bà ấy, trong mắt lại chứa đựng một người: "Hai con đến đây làm gì?"

"Con đến xem một chút, Viện Nương thế nào rồi ạ?" Diệp Gia đang định nói gì đó, nghe thấy giọng của Dư thị thì lập tức quay đầu lại: "Con vừa nghe thấy tiếng hét ở bên trong. Nhưng Viện Nương thấy khó chịu chỗ nào thế? Đứa bé thế nào rồi ạ? Đã được sinh ra chưa?"

Loading...