Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 270

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:31:16
Lượt xem: 170

Làm chuyện tốt thì nói dễ nghe chút đi, cứ phải đ.â.m chọc nàng một câu làm gì?

Nhưng Diệp Gia cũng không có thời gian kiểu cách với hắn, vừa rồi nàng chạy nhanh quả thật treo đến chân. Gấp gáp nên không để ý, vây giờ bị nhắc mới thấy đau. Nàng do dự một chút, nhưng rất nhanh chọn tư thế thoải mái nằm lên lưng Chu Cảnh Sâm. Bộ n.g.ự.c mềm mại dán lên xương bả vai người nào đó, người bên dưới cứng đờ. Hắn nhẹ nhàng cõng người dậy, người trên lưng mềm mại và nhẹ như không có trọng lượng.

Chu Cảnh Sâm thu liễm tâm tư, rũ mắt che đi màu tối trong mắt, cõng người bước nhanh về nhà. ... Khoan hãy nói, quả thật còn nhanh hơn Diệp Gia chạy.

Gió mát thổi qua mái tóc rối bù trên mặt Diệp Gia, gò má hơi ngứa. Diệp Gia cụp mắt, chăm chú nhìn gò má người bên dưới, xương mày và gò má của Chu Cảnh Sâm nhìn từ sau đều rất đẹp. Chắc là vừa thao luyện xong, trên người có mồ hôi, bởi vì hắn quen sạch sẽ nên mùi không hề khó ngửi, có mùi vị mát lạnh.

Ánh mắt Diệp Gia vô thức rơi trên mặt hắn, dừng một chút, lại thu lại.

Người này thật đẹp trai...

Lúc về đến nhà, lão đại phu và bà mụ đều ở trong phòng. Chu Cảnh Sâm là anh rể, một nam nhân, không thể vào phòng Diệp tứ muội.

Mấy đứa trẻ không biết xảy ra chuyện gì, ngơ ngác chờ bên ngoài.

Hiện tại thấy người lớn trở về thì vội vàng vây quanh, Nhuy Thư Nhi ngọt ngào gọi thẩm nương. Diệp Gia xuống khỏi lưng Chu Cảnh Sâm, nhờ hắn chăm sóc mấy đứa trẻ, mình thì tập tenh vào phòng. Diệp tứ muội nhìn có vẻ chưa sinh, an tĩnh nằm trên giường. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, tóc ướt đẫm dính vào mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-270.html.]

Trên người nàng ấy đậy vải, bà mụ đứng cuối giường, lão đại phu ngồi bên cạnh nắm cổ tay nàng ấy bắt mạch.

Một lúc sau, mới nói: 'Còn một lúc nữa, chờ một chút."

"Đúng là song thai, thể chất xương cốt khá khỏe mạnh, hai đứa bé đều rất khỏe." Lão đại phu là Diệp Gia mời tới, đương nhiên nói với Diệp Gia: "Người mẹ hồi trước từng thiếu hụt, nhưng khoảng thời gian này chăm sóc tốt, ngược lại cũng không có đại sự gì."

Diệp ngũ muội nghe không có đại sự, hơi thở lo âu cũng thả lỏng.

Nói là chờ, kết quả đến trời tối Diệp tứ muội vẫn chưa chuyển dạ. Lão đại phu bên ngoài phòng cũng đã uống ba chén trà, dùng cơm tối, trong phòng vẫn không có động tĩnh, Ngay khi Diệp Gia cho rằng hôm nay không sinh, đột nhiên từ trong phòng truyền ra tiếng hét thảm thiết của Tứ muội.

Tiếng hét thật sự thảm thiết, đau đớn thống khổ như bị người dùng d.a.o cắt thịt. Diệp Gia ở ngoài nghe đến da đầu tê dại, nhớ lại bộ phim tài liệu đời trước từng xem, da gà cũng nổi lên. Nàng qua lại bên ngoài thật lâu, định đi vào, lại bị Chu Cảnh Sâm cản lại. Hắn vừa lấy dược bôi tan m.á.u bầm ở chỗ lão đại phu, cản người, đưa người về phòng mình. Ngồi xuống giường, nắm lấy một chân Diệp Gia đặt lên đầu gối mình.

"Bên trong có bà mụ, mẫu thân cũng trông nom, còn mời cả đại phu. Nàng đừng vào chen lấn."

Chu Cảnh Sâm một tay nắm mắt cá chân Diệp Gia, những ngón tay trắng nõn dường như phát sáng dưới ánh đèn. Hắn ung dung chậm rãi mở nắp bình, dùng ngón tay lấy một chút dược cao bôi lên mắt cá chân Diệp Gia. Sau đó chậm rãi xoa, cổ tay xoa nhẹ chân cho nàng: "Phòng sinh chỉ lớn bằng đó, nàng vào cũng không giúp được gì. Đừng nhìn nhiều quá dọa mình."

Nàng đâu có nhát gan như vậy? Mặc dù việc sinh con rất đáng sợ nhưng chỉ nhìn cũng không hù được.

Tay Chu Cảnh Sâm thêm lực, Diệp Gia đau nhăn mặt. Nàng giật giật, muốn tránh, nhưng chân bị giữ chặt không thoát được. Hơn nữa tư thế của nàng cũng thật sự rất xấu hổ, một chân bị Chu Cảnh Sâm nắm đặt trên đầu gối hắn, một chân khác rũ xuống giường, như vậy thì khó tránh phải dạng chân ngôi trước người họ Chu kia. Chu Cảnh Sâm chân dài, gập chân, đầu gối hắn cũng gân chạm đến chân nàng.

Loading...