Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:39:51
Lượt xem: 189

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn tiểu cô nương chỉ mới đến bắp đùi của hắn, lặng lẽ đứng sang bên cạnh.

Nhuy Tả Nhi có cơ hội thở dốc bèn cấp tốc chui vào, giống như một con ch.ó con đòi ăn lởn von quanh m.ô.n.g Diệp Gia. Diệp Gia thuận tay gắp một miếng tôm cho cô bé, Nhuy Tả Nhi hô hào một tiếng. Bởi vì thật sự rất nóng, mới vừa ra lò, hai ngón đang cầm tôm vểnh lên thành tay hoa, đi sang bên cạnh thổi nguội.

Tam thúc của tiểu cô nương liếc nhìn một cái, không biết là thèm hay là cố ý trêu chọc Diệp Gia. Hắn làm bộ day trán giải thích: "Xin lỗi, đói đến choáng váng."

Diệp Gia đang múc tôm vào dia:

Quay đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Chẳng biết từ lúc nào mà nam nhân đã bước vào, giọng nói mềm mại: "Gia Nương, có cần ta nhóm lửa không?"... Nhóm lửa gì chứ? Món tôm cuối cùng của nàng cũng đã làm xong rồi. Cơm chín là có thể ăn, lúc này cần hắn nhóm lửa làm gì chứ?

Diệp Gia thấy hắn giương mắt nhìn cái đĩa, nhìn lại hắn, rồi lại cúi đầu nhìn cái đĩa. Tay còn cầm đũa tiện thể gắp một miếng tôm đưa cho hắn.

"Cho ta?" Chu Cảnh Sâm được thương mà bất ngờ, đôi mắt hơi mở to. Cúi đầu với tới đũa cắn một miếng tôm, lại há miệng hít hà.

Diệp Gia nhìn qua, hắn lại mỉm cười lấy lòng với nàng: "Nóng."

Diệp Gia: "..." Thật sự làm bộ đến mức nàng không muốn nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-232.html.]

Cuối cùng Chu Cảnh Sâm không có ở nhà ăn cơm, chỉ ăn tôm rồi rời đi. Trên thực tế, trên đường về doanh trại mà hắn có thể bớt chút thời gian để chạy về nhà tắm đã là không tuân thủ quy củ, trì hoãn ở nhà ăn cơm lại càng không được. Trước khi đi hắn chỉ để lại cho Diệp Gia một câu, nói nếu mấy ngày tới có người đến nhà, dù có hỏi gì thì cứ chỉ trả lời không biết là được.

Diệp Gia vốn còn muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì nhưng người cũng đã rời khỏi sân.

Suy nghĩ một chút, Diệp Gia múc một ít tôm và gà vào một bát nhỏ rồi đậy lại, đuổi theo đưa đến doanh trại.

Có lẽ là bên trong đã xảy ra chuyện gì, lúc này thái độ của lính gác giữ cổng không có được khách sáo. Vừa nghe nói Diệp Gia tới tìm Chu Cảnh Sâm, còn chẳng thèm để ý đến. Nếu không gặp phải Tôn Ngọc Sơn vừa mới đưa một nhóm người từ bên ngoài trở về, e là đã bị người ta đuổi đi.

Tôn Ngọc Sơn phất tay, đám binh ở phía sau hắn ta lập tức quay về doanh trại. Hắn ta đi tới hỏi Diệp Gia là có chuyện gì không.

Gần đây Tôn Ngọc Sơn mới từ trấn Lý Bắc trở vê. Trong hai tháng ngắn ngủi, bởi vì hắn ta đánh c.h.ế.t được mấy chục tên ma phi đơn độc, từ vị trí lính quèn lập tức bò lên vị trí kỳ trưởng. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ cung kính từ nhóm thuộc hạ của hắn ta, có vẻ còn rất có uy quyền. Nhưng lúc này bởi vì chuyện cả thôn Trương Gia Kiều bị tàn sát, mà người của Tôn gia còn sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác, nên sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.

"Ở nhà ta có làm chút đồ ăn, muốn đưa tới cho tướng công nếm thử." Diệp Gia vừa nói, vừa giơ bát trong tay lên.

Trước đó Tôn Ngọc Sơn đã nhận ân huệ của Diệp Gia, cho dù tâm trạng đang rối rắm cũng sẽ không tỏ thái độ với Diệp Gia. Cúi đầu nhìn, rồi nói: "Đưa ta đi, nghe nói hôm nay Chu đại ca cũng trở về doanh trại, lát nữa ta giúp ngươi đưa sang."

Thế là Diệp Gia đưa cho hắn ta. Trước khi đi thấy sắc mặt hắn ta không ổn, có thể đoán được là do chuyện Trương Gia Kiều bị tàn sát. Muốn hỏi gì đó, lại thấy dáng vẻ vội vã của hắn ta nên lại thôi. Cũng không biết ông Tôn đã tới doanh trại tìm con trai chưa nhưng lúc này nếu nàng nhắc đến, ngược lại giống như kể công chuyện Chu gia có ơn với Tôn gia.

Suy nghĩ nhiều lần, rồi nuốt lời muốn nói xuống.

Loading...