Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:53:26
Lượt xem: 200

"Y phục hôm nay mặc không tệ." Dư thị uống rượu nên cũng có chút buông thả: "Mặc y phục hôm nay mà đi."

Cắt một bát thịt đâu heo bưng qua cho bà Vương hàng xóm, Diệp Gia trở về lại bắt đầu làm việc.

Việc buôn bán xà bông thơm tạm thời chỉ có thể để qua một bên, nhưng mà bà chủ của cửa hàng son phấn diễn xuất đủ kiểu đã giúp cho Diệp Gia khẳng định được một chuyện. Đồ nàng làm là đồ tốt, chắc chắn có giá trị với thương gia, chỉ có điều không gặp được người buôn bán có tâm, nếu không nhất định có thể cung cấp hàng hóa lâu dài.

Vốn dĩ Diệp Gia nghĩ rằng làm thử bán lẻ trước. Bán ở trên trấn có tiếng rồi sau đó lại mở rộng sản xuất, nàng mới có vốn liếng nói chuyện làm ăn với đại thương đội. Nếu không chỉ câm đồ đi tìm người, người ta dựa vào cái gì phải gặp nàng. Hơn nữa chút mua bán nhỏ nhét kẻ răng như thế này, người ta cũng chướng mắt.

Thương đội ở đây, tất nhiên vẫn là thương đội của Trình gia.

Diệp Gia đã cố ý đi nghe ngóng, thương đội của Trình gia rất uy tín. Tác phong làm việc cũng đâu ra đấy, tốt bụng hơn nhiêu so với thương đội đi qua khác. Diệp Gia không phải là người vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không càn thiết vì tránh hiềm nghi mà cố gắng bỏ gần tìm xa. Nhưng nàng hi vọng đến lúc tìm đến Trình gia trao đổi, không cẩn bản thân sử dụng nhân tình đi tìm Trình nhị, mà là thẳng thắn đến tìm thương đội của Trình gia nói chuyện.

Diệp Gia tính toán lối buôn bán trong lòng, buổi chiều còn phải làm bánh với Dư thị.

Dư thị dù sao cũng không phải người thực sự ngốc, trước kia không biết làm là bởi vì không ai dạy. Bây giờ ngày nào cũng xem Diệp Gia làm như vậy, bà ấy học nhiều lần cuối cùng cũng học được cách gói bánh. Tốc độ tay mặc dù không theo kịp Diệp Gia, nhưng cũng có thể gói giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-126.html.]

"Sáng mai bán thịt đầu heo sao?" Dư thị vừa bận rộn vừa hỏi Diệp Gia: "Ta luôn cảm thấy đồ nhắm bán buổi sáng không phải thời điểm tốt."

Diệp Gia tất nhiên biết. Khẩu vị người bình thường vào buổi sáng đều rất thanh đạm, thịt đầu heo có tỏi có dấm, sáng sớm ăn chắc chắn thấy lạ. Diệp Gia nhớ rõ kiếp trước chủ quán thịt đầu heo bán loại này cũng bắt đầu bán từ mười giờ sáng, bán cả ngày, đến tối dọn sạp. Hôm qua Diệp Gia làm món này vốn là để thử mùi vị trước. Mũi vị thực sự ngon, nàng mới có thể mang đi bán ở quầy hàng.

"Ngày mai sạp hàng nhà ta bày lâu một chút. Buổi sáng ta bán bánh bột ngô trước, đến giờ ty ba khắc lại đổi sang bán thịt đầu heo."

Bây giờ trên thị trường đã có thêm mấy nhà bán đồ ăn, ngoại trừ quây tây thi của Chu gia vẫn náo nhiệt như cũ, ông lão bán bánh rau hẹ theo sát sau. Ngoại trừ Trương gia và nhà Lưu đại nương, còn có thê một nhà bá. Sớm đã không phải là một mình quầy tây thi độc chiếm thị trường, Trấn Lý Bắc có tất cả bao nhiêu người? Trong lòng Diệp Gia cho rằng thị trường ăn uống đã sớm bão hòa, không cần thiết phải đ.â.m đầu vào phương diện buôn bán đồ ăn.

Nhưng mà bởi vì quầy tây thi nấu đồ ăn ngon, buổi sáng sớm khoảng ba trăm cái bánh vẫn có thể bán được. Bây giờ mỗi ngày chỉ làm ba trăm cái bánh.

Dư thị rất tán thành, nói chuyện, bà ấy nhớ tới đi mở nắp nổi: "Buổi tối ăn xong những cái kia còn lại bao nhiêu?”

"Còn lại khoảng hai mốt hai hai cân." Diệp Gia đã cắt thịt cổ heo ra, bớt đi khoảng ba cân. Nàng và Dư thị đều là người ăn ít, uống rượu dùng bữa mới ăn hết hơn một cân tai heo. Bưng cho Vương đại nương một bát, còn lại đều còn ở trong nồi.

Trên thị trường mua thịt đầu heo mười tám văn một cân, xử lý xong lại kho lên để nguội cắt ra, kết hợp với nước kho bán, cộng tổng chỉ phí, ít nhất cũng phải bán được hai lăm hai sáu văn một cân.

Loading...